Vào lúc này đối mặt với sự tấn công của bốn vị Tiên Tôn Đại Viên Mãn, Diệp Thiên không hề né tránh, cũng không có thả ra canh khí lập nên lớp phòng ngự.
Bởi vì chiêu thức mà anh đang thi triển là một tuyệt kỹ, mượn sức mạnh của Cửu Thiên Thần Lôi để đột phá mấy chục tỷ binh linh đang vây quanh nơi hành quyết, nếu dùng tầng phòng ngự sẽ ngăn cách bản thân mình nên khó có thể thần thức xâm nhập Cửu Thiên và và dẫn sấm sét cuồn cuộn rơi xuống.
Cho nên anh không thể tạo tầng phòng ngự để bảo vệ mình, nếu không tất cả sẽ trở nên vô ích.
"Nhân lúc anh ta đang thi triển lôi pháp, giết chết anh ta mau!"
Lão tổ Chân Võ Giáo hô to, dẫn đầu gọi ra một pháp bảo mãn cấp, hung hăng va chạm về phía Diệp Thiên.
Cả người Diệp Thiên giờ phút này đang tập trung vào Thần Kiếm Ngự Lôi Chân “Ầm ầm!”
Bị tấn công bởi một kích nặng nề, cả người anh bị nổ đến độ bắt buộc phải lùi về phía sau vài bước, nhưng cũng may lớp phòng ngự không bị phá vỡ.
"Nhanh lên! Cùng nhau ra tay, đây là cơ hội tuyệt vời!"
Lão tổ Chân Võ Giáo lại hô lên lần nữa, ông ta đương nhiên biết rằng khi thi triển lôi pháp, Diệp Thiên khó mà ngăn cản nổi, nếu không sẽ bị phản phệ, cũng hiểu rằng lúc này thần niệm không thể phân tán, không thì dễ dàng bị gián đoạn, cũng sẽ gây ra phản phệ.
Vì vậy khoảng thời gian này lớp phòng ngự của Diệp Thiên là thời điểm yếu nhất, nhưng một khi Lôi Pháp chưa hoàn thành mà anh muốn tấn công thì cũng rất khó thực hiện được.
Đương nhiên ba vị Tiên Tôn Đại Viên Mãn khác tự nhiên cũng nắm rõ điểm này.
Bởi vậy ngay khi lão tổ Chân Võ Giáo vừa dứt lời, bốn vị Tiên Tôn cầm trong tay thần binh, thúc dục toàn bộ lực lượng lao về phía Diệp Thiên phát động công kích.
“Tôn thượng, thuộc hạ không đáng để ngài phải mạo hiểm lớn như vậy!”
Quân sư cũng biết Diệp Thiên đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nếu làm không tốt rất có thể sẽ bị thương nặng, vì vậy nước mắt tuôn rơi, cảm thấy mình gây phiền toái cho anh rồi.
Cho dù đã tính toán hết thảy mọi chuyện nhưng lại không đoán được ngày này, nếu không anh ta đã tự nổ tung từ lâu, cũng sẽ không bởi vì tu vi bị hạn chế mà không cách nào tự sát được.
Nếu như chính mình tự sát trước đó, sớm chết đi, thì Diệp Thiên cũng không cần phải đến cứu và không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhỡ đâu có điều gì không may xảy ra, chỉ sợ thật sự đúng với câu nói trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc.
“Quân sư đừng lo lắng!”
Diệp Thiên an ủi một câu sau đó bớt ra một chút tinh lực, thúc giục Cửu Thiên Ngự Long Quyết, cùng đúng lúc đó bốn vị Tiên Tôn Đại Viên Mãn muốn tấn công tới.
“Grào!”
Chín con rồng vàng hiện ra từ trên người anh rồi điên cuồng xông tới va chạm.
Bốn vị lão tổ đương nhiên biết Cửu Thiên Ngự Long Quyết không gây tổn thương cho họ được, vì vậy không hề chạy trốn mà thay vào đó là nghênh đón trực diện.
“Ầm ầm!”
Chín con rồng vàng lần lượt va chạm vào từng người bọn họ, phát ra những tiếng nổ chói tai, tuy rằng đúng như những gì mà bọn họ đã nghĩ, chính mình không hề bị thương, thậm chí pháp bảo phòng ngự cũng không dao động, nhưng bọn họ vẫn xem nhẹ uy lực của Cửu Thiên Ngự Long Quyết do Diệp Thiên thi triển rồi, họ bị đẩy lùi vài bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiêu thức sắp đánh trúng anh rồi cuối cùng lại bị lệch.
“Lão ma Diệp quả nhiên thật đáng sợ!”
Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ giao chiến với Diệp Thiên, cho nên cảm thấy khiếp sợ một cách sâu sắc.
“Giết anh ta!”
Lão tổ Thiên Đạo Giáo hô một tiếng, bốn vị lão tổ còn lại lao lên tấn công Diệp Thiên lần nữa, nhưng lần này bọn họ không có vọt tới, mà là thi triển tiên pháp, bốn luồng năng lượng giống như tia lửa gamma nổ tung, rực rỡ và điên cuồng, bắn thẳng vào pháp thân của Diệp Thiên.
"Grào!”
Diệp Thiên lại thả ra kết giới tứ tượng để bảo vệ mình.
Tuy nhiên bốn vị Tiên Tôn Đại Viên Mãn này cũng không phải kẻ ăn chay, thực lực có thể so sánh với bảy vị Tiên Đế, chẳng qua thần khí pháp bảo của họ không ngầu như của bảy vị tiên đế kia, cho nên hơi kém một chút, nhưng vẫn rất khủng khiếp.
Tứ linh hiện lên ngăn cản thì lại bị bốn luồng năng lượng đánh trúng, Tứ Linh trong nháy mắt bị đánh tan, nhưng cũng tiêu hao bớt sức mạnh của bọn họ.
Bởi vậy bốn vị lão tổ lại ra tay một cách tàn nhẫn lần nữa, giải phóng bốn nguồn năng lượng so với vừa rồi còn mạnh mẽ hơn một chút, tấn công về phía Diệp Thiên.
Cuối cùng vẫn là do không thể hoàn toàn tập trung chú ý, cho nên Diệp Thiên không kịp đối phó, bị bốn nguồn năng lượng đủ để phá hủy một hành tinh còn lớn hơn mấy triệu lần so với trái đất đánh trúng.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, trên người Diệp Thiên bị nổ tung, pháp bảo hộ thể mãn cấp cũng bị phá vỡ, khiến cho bộ quần áo màu đen trên người anh đều bị rách tung tóe, cũng may sau khi đánh vỡ lớp phòng ngự của pháp bảo, uy lực của bọn họ biến mất ngay sau đó, vì vậy cơ thể anh không bị thương tổn.
“Ha ha”
Bốn vị lão tổ vui mừng khôn xiết.
“Pháp bảo hộ thể của Lão ma Diệp kia đã bị phá vỡ, mau nhân cơ hội này giết chết anh ta thôi!”
Lão tổ Thần Đạo Giáo bỗng trở nên kích động, hung hăng chém một nhát kiếm, ba vị lão tổ khác cũng đều lần lượt ra tay.
Cũng đúng lúc này Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết đã hoàn thành.
“Hoàng hoàng thiên uy, nghe lệnh của ta, dẫn sét!”
Diệp Thiên quát lớn một tiếng.
Trong thoáng chốc từng tia điện màu vàng dày đặc, giống như hàng tỷ bàn tay ma quái từ trên trời vươn xuống, xé rách toàn bộ hư không, dưới uy áp đáng sợ của Lôi Pháp, bốn vị lão tổ tấn công Diệp Thiên cũng không khỏi bị uy lực của nó chấn động đến ngây người, thần khí trong tay đang định chém xuống cũng bất giác dừng lại giữa không trung, tựa như bị điểm huyệt vậy.
“Lôi Pháp thật là khủng khiếp!”
Trong lòng họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ, vẻ sợ hãi tràn ngập trong đôi mắt.
Sau 0,001 giây ngắn ngủi.
“Ầm ầm ầm ầm ầm!”
Sấm sét rơi xuống như mưa, đánh thẳng lên mặt đất hết đợt này đến đợt khác. Mấy chục tỷ binh lính dưới mặt đất không có nơi nào để trốn, rất nhiều người bị sét đánh trúng nổ tung máu thịt bắn tung tóe, khói xanh mù mịt cùng với mùi hôi thối bốc lên xông vào trong mũi.
Hơn một tỷ đại quân đã bị tiêu diệt trong trận nổ của Lôi Pháp chỉ chưa đầy một giây ngắn ngủi.
Có mấy trăm triệu đại quân trốn dưới Thiên Địa Bảo Giám cảm thấy vui mừng vì mình không bị sấm sét đánh trúng, nhưng niềm vui này chỉ duy trì được trong vài giây mà thôi. Cùng với việc đại quân ở bên ngoài bị sấm sét đánh chết, khiến cho hỏa lực mà họ bắn ra trở nên suy yếu. Họ không thể chống đỡ nổi sức ép từ bàn chân của Diệp Thiên lên Thiên Địa Bảo Giám, không đỡ được pháp bảo này nữa, chỉ thấy anh đè xuống cùng với pháp bảo kia.
“Không!”
Con ngươi của binh lính phía dưới đều mở lớn, chạy ra ngoài thì bị sấm sét đánh chết, nếu không chạy ra thì bị Thiên Địa Bảo Giám đè lên. Những kẻ nhút nhát trực tiếp sợ hãi quá độ mà chết, còn những người can đảm hơn bị Thiên Địa Bảo Giám đè xuống sau đó bị nghiền nát thành từng mảnh vụn chỉ sau một tiếng nổ vang trời.
Hết thảy mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng hai mươi giây. Mấy chục tỷ binh lính bị tiêu diệt trong tích tắc, số người còn sống sót chưa đến một phần một trăm nghìn, đâu đâu cũng rải đầy cánh tay cẳng chân bị đứt đoạn, giống như Địa ngục Cửu U, thê thảm đến mức không dám nhìn thẳng!
Đương nhiên quân sư không hề hấn gì, anh ta được Cổ Nhược Kim Thang bảo vệ chặt chẽ, cộng với việc Diệp Thiên không điều khiển sấm sét đánh lên khu vực nơi quân sư đang ở cho nên anh ta không bị sao cả.
“Đến lượt bốn mạng chó của các người rồi!”
Sấm chớp biến mất, Diệp Trần lập tức nhảy vọt lên, cầm Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm trong tay lao về phía bốn người đó.
“Ngăn anh ta lại, bảy vị Tiên Đế chắc hẳn sắp quay lại rồi!”
Lão tổ của Chân Võ Giáo nghiến răng nghiến lợi, cầm kiếm nghênh chiến với Diệp Thiên, mà ba vị Tiên Tôn khác cũng cắn chặt răng theo sát phía sau.
“Hừ!”
Diệp Thiên hét lớn một tiếng, dốc hết toàn bộ tu vi, sau đó chém một nhát kiếm về phía lão tổ của Chân Võ Giáo, thấy anh chém về phía mình, ông ta giơ kiếm lên ngăn lại.
“Keng!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm chứa đựng sức mạnh dời sông lấp bể, chém lên thần khí đã mãn cấp của lão tổ Chân Võ Giáo, ngay lập tức chặt gãy vũ khí của ông ta.
Vốn dĩ sức tấn công của Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm đã cao, cộng thêm nó lại được gia cố bằng oán niệm thuộc về rất nhiều hồn phách của các vị Tiên Tôn, cho nên tính công kích cao hơn 20%. Cả hai đều là binh khí mãn cấp, nhưng sức tấn công thần khí của Diệp Thiên lại cao hơn bọn họ 20%, hơn nữa thực lực cá nhân của anh cũng mạnh hơn bọn họ rất nhiều. Vì vậy, khi chiêu thức này được tung ra với sức mạnh kinh người, thần khí bị chém gãy cũng là điều không thể tránh khỏi. Sau khi chém đứt binh khí của ông ta, Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm tiện đà chém lên đầu của lão tổ Chân Võ Giáo, khiến cho pháp bảo tám đoạn trên người cũng bị nghiền nát, sau đó chém lên đầu ông ta. Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm nhanh chóng rạch mở hộp sọ của ông ta ra với tốc độ 10.000 mét/giây rồi tiếp tục chặt đứt cổ của lão tổ Chân Võ Giáo.
“Cứu tôi với! Mau cứu tôi!”
Thần hồn của lão tổ Chân Võ Giáo không ngừng gào thét.
Ba vị Tiên Tôn kia vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn nghiến chặt răng nghĩ cách cứu lão tổ Chân Võ Giáo, nhưng họ còn chưa kịp ra tay thì Thiên Địa Bảo Giám đã bay lên, bắn ra thiên lôi địa hỏa trực tiếp đánh thẳng vào chiếc đầu đã bị chặt xuống của ông ta.
“Bùm!”
Chiếc đầu của lão tổ Chân Võ Giáo đã bị đánh nát vụn.
Sau đó Thiên Địa Bảo Giám di chuyển xuống phía dưới rồi đánh vào lồng ngực của ông ta.
“Bùm!”
Khiến cho lồng ngực của ông ta nổ tung.
Làm như vậy sẽ khiến cho cơ thể của lão tổ Chân Võ Giáo cũng bị phá hủy, sau đó Diệp Thiên không hề tiếp tục chém xuống, mà vung kiếm về phía ba người kia.
"Trời ạ! Quá đáng sợ! Mau rút lui!"
Trong lòng lão tổ Thiên Đạo Giáo không khỏi cảm thấy sợ hãi, lập tức chạy trốn nhanh như một làn gió trong nháy mắt. Ông ta vừa mới rời khỏi, hai vị Tiên Tôn kia cũng không dám ở lại đây nữa mà xoay người bỏ chạy.
Diệp Thiên đương nhiên không thèm đuổi theo bọn họ, lập tức thu lại Thiên Địa Bảo Giám cùng với Hỗn Độn Di Âm, sau đó cắt đứt sợi dây trói cho quân sư rồi nắm lấy cánh tay của anh ta.
“Hì hì!”
Diệp Thiên mỉm cười: “Quân sư, cuối cùng ta cũng cứu được anh.”
“Hu hu…”
Quân sư bình thường vẫn luôn là người tỏ ra thông minh cơ trí và bình tĩnh, nhưng lúc này lại bật khóc như một đứa trẻ.
“Ha ha!”
Diệp Thiên vui vẻ cười lớn: “Quân sự phải chịu uất ức rồi, nếu trong lòng buồn bã thì cứ khóc ra đi, bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.”
“Dạ vâng.”
Quân sư khóc thút thít rồi nói: “Thuộc hạ không cảm thấy tủi thân, mà là cảm động, cảm động đó!”
“Ha ha ha!”
Diệp Thiên lại bật cười, lập tức lấy Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm ra để phi hành, sau đó cũng xách quân sư lên kiếm cùng, nhân lúc hiệu quả của bùa gia tốc đặc biệt vẫn còn chưa biến mất, lao nhanh về một phía.
Ngay khi anh vừa mới rời đi, bảy vị Tiên Đế đã lập tức quay trở lại.
Khi thấy pháp trường biến thành địa ngục chết chóc, mấy chục tỷ đại quân trong một lần bị tiêu diệt sạch sẽ, còn có thi thể bị nổ tung đầu và lồng ngực của một vị Tiên Tôn nữa.