Ngay khi Công Dương Hạ vừa thốt ra những lời này, nhất thời khiến cho đại quân Cực Đạo Giáo và sáu liên quân hoàn toàn giận dữ, chửi ầm cả lên.
“Công Dương Hạ chết tiệt, hắn làm hại chúng ta hỗn chiến đánh suốt một trăm năm, chết cực kỳ thê thảm. Hắn thật sự là tội đáng chết vạn lần!”
“Tàn dư của Bắc Minh giáo nếu như không chết, thiên hạ tất không thể yên ổn. Nhất định phải giết tên cẩu tặc này để tế trời!”
“Lúc ấy Bắc Minh Giáo của các ngươi đã chết hết bao nhiêu người? Hiện tại ngươi đã hại chết của chúng ta bao nhiêu người? Ngươi thật sự nên bị thiên đao vạn quả, tức chết ta rồi!”
“...”
Vài vị Tiên Đế còn tức giận đến mức cái mũi lệch hẳn sang một bên, mỗi người đều nghiến răng nghiến lợi, vô cùng phẫn nộ. Bọn họ đều có cùng một loại xúc động muốn bầm thây vạn đoạn Công Dương Hạ.
“Đạo Quang lão cẩu, ngươi thật sự là bị mù mắt. Đây là thuần túy là dư nghiệt của Bắc Minh Giáo, ngươi lại còn xem như bảo bối mà sử dụng, cái gì cũng đều nghe theo hắn. Ngươi thật sự là...” Minh Thiên Tiên Đế có một loại xúc động muốn đánh một trận với Đạo Quang Tiên Đế.
Cái này không phải là hại người hại mình hay sao?
“Ông ta chỉ nghĩ đơn giản rằng sử dụng Công Dương Hạ có thể có được thiên hạ. Trong bụng nghĩ muốn thôn tính sáu giáo, thống nhất vũ trụ trung ương Thế Giới Ngân Hà, bị lợi ích và quyền lực che mờ hai mắt, mới có thể chìm đắm trong đó, trở thành một thanh đao báo thù cho Bắc Minh Giáo của Công Dương Hạ. Cái chuôi đao này bị Công Dương Hạ sử dụng cực kỳ nhuần nhuyễn, chém giết ngàn vạn ức người. Nếu như Công Dương Hạ có tội, thì thanh đao lão cẩu Đạo Quang này cũng là tội không thể tha!” Hạo Thiên Tiên Đế giận dữ nói.
“Đúng! Lão cẩu Đạo Quang không chết, khó có thể xóa tan căm phẫn trong lòng dân chúng. Nhất định phải giết chết Công Dương Hạ và lão cẩu Đạo Quang, trả lại một cái công đạo cho thiên hạ!”
“Ta... ta...”
Đạo Quang Tiên Đế vô cùng phiền muộn, nếu biết như vậy thì đã không làm rồi.
Làm sao ông ta lại có thể mắc mưu của hắn, bị hắn lợi dụng cơ chứ?
Bây giờ thì hay rồi, còn tạo thành hủy hoại lớn như vậy cho Tử Vi Tinh, hơn vạn thành trì vì chiến tranh mà hủy diệt, không biết bao nhiêu dân chúng phải trôi dạt khắp nơi. Nếu tất như cả chuyện này đều tính lên trên người ông ta. Ắt hẳn phải bị lột da rút gân!
Nghĩ đến đây ông ta vừa giận vừa hận, nhưng nhiều hơn chính là sợ hãi, lập tức nhìn về phía Công Dương Hạ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên cẩu tặc này, trẫm phải phanh thây xé xác ngươi, dùng máu của ngươi để huyết tế ngàn vạn ức anh linh ở trên trời!”
Dứt lời, ông ta đánh ra một chưởng, đánh bay Công Dương Hạ, đáp xuống giữa hai quân đang đối chọi, lồng ngực Công Dương Hạ bị đánh nát lõm vào bên trong, trong miệng điên cuồng chảy ra máu tươi.
“Ha ha! Ha ha ha!”
Sau khi nôn ra vài ngụm máu, Công Dương Hạ ngửa đầu lên trời cười lớn.
“Đến đây, nếu như lão phu có một chút nhíu mày thì sẽ không phải là quân sư của Bắc Minh Giáo!”
“Sẽ đến thôi, ngươi yên tâm!” Đạo Quang Tiên Đế hung tợn nói xong, nhìn về phía sáu vị tiên đế đối diện ôm quyền nói: “Chư vị nhân huynh, quả nhân biết sai rồi. Quả nhân không nên bị lợi ích công tâm, bị tên cẩu tặc này dụ dỗ. Mong rằng chư vị nhân huynh bỏ qua, thả cho quả nhân một con ngựa, thả cho cho Cực Đạo Giáo của ta một con ngựa, Đạo Quang ta đây cầu xin các vị, muốn giết hay muốn mắng gì đó cứ nhằm vào Công Dương Hạ là được rồi!”
Dứt lời, ông ta lập tức cắn chặt răng, cũng không còn để ý đến hình tượng tiên đế, trực tiếp ôm quyền quỳ một gối xuống.
Không còn cách nào khác, phải lâm vào tình cảnh như thế này, ông ta bắt buộc phải chịu thua. Nếu không đối phương chỉ cần ra lệnh một tiếng, Cực Đạo Giáo sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Cho nên, vì Cực Đạo Giáo, vì bản thân, ông ta đành phải làm như vậy!
“Ông vậy mà còn có thể trốn tránh trách nhiệm cho được, một câu sai lầm rồi là có thể khiến cho ngàn vạn ức đại quân chết một cách vô ích. Ông có biết đã có không biết bao nhiêu ức sinh linh phải chết một cách vô ích rồi hay không?” Thái Hòa Tiên Đế tức giận đến mức không thể áp chế, quát lên: “Công Dương Hạ đương nhiên đáng chết, Đạo Quang ông cũng nên gánh chịu thiên đao vạn quả, vạn kiếp bất phục đi!”
Dứt lời, ông ta giận dữ gọi ra thần binh.
Bùm Bùm Bùm!
Vài vị tiên đế khác cũng gọi ra thần binh, sắc mặt mỗi người đều giận dữ, chuẩn bị bầm thây vạn đoạn Đao Quang Tiên Đế!
“Đừng! Chư vị trước hết đừng nên kích động, nghe quả nhân nói một lời. Các người phải nghe quả nhân nói một lời đã!” Đạo Quang Tiên Đế vội vàng hét lên.
“Ông còn có lời gì muốn nói nữa?” Ngạo Thiên Tiên Đế giận dữ hỏi.
Đạo Quang Tiên Đế chỉ về phía Công Dương Hạ, nói rằng: “Là hắn dụ dỗ quả nhân phái Thiên Cực Lão Tổ đi cứu hắc y nhân chân chính, cho nên quả nhân kết luận, hắn chắc chắn biết hắc y nhân kia là ai.”
“Nếu như quả nhân không có đoán sai mà nói, hắc y nhân cực kỳ có khả năng là Lão ma Diệp. Bởi vì trên tay hắc y nhân có Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm loại bảo vật trong trời đất này, tất cả những thứ này đều là thần binh lợi khí của Lão ma Diệp. Năm đó Lão ma Diệp ngã xuống, thần binh lợi khí cũng bị rơi vào giữa đường hầm hư không do thiên kiếp xé mở tạo thành. Tuy rằng thân thể Lão ma Diệp bị thiên kiếp xé nát, nhưng có khả năng thần hồn và thần binh của hắn đã cùng nhau rơi vào trong đường hầm hư không, dựa trên ý nghĩa này cũng không phải hoàn toàn thân tử đạo tiêu.”
“Cho nên quả nhân nhận thấy, Lão ma Diệp đã trở lại, hắn trở về là để báo thù, để cho Công Dương Hạ thiết kế dụ dỗ chúng ta khai chiến, khiến cho bảy đại giáo chúng ta bảy đại câu thương. Lão ma Diệp sẽ nhân cơ hội này mà vào, diệt hết bảy đại giáo chúng ta, báo mối thù giết chóc ngàn năm trước cho Bắc Minh Giáo!”
“Chuyện này...”
Sau khi nghe Đạo Quang Tiên Đế nói chuyện cả buổi, sáu vị tiên đế hai mặt nhìn nhau, không thể không nói những lời mà Đạo Quang Tiên Đế nói dường như cũng có vài phần đạo lý.”
Nhìn thấy sáu vị tiên đế có vẻ hơi tin tưởng lời nói của bản thân, Đạo Quang Tiên Đế vội vàng tiếp tục nói: “Cho nên trước mắt, chúng ta phải nên đoàn kết nhất trí, không thể tiếp tục đánh nhau nữa. Chúng ta vốn dĩ cũng không còn thừa lại bao nhiêu đại quân, nếu như tiếp tục đánh tiếp, tất nhiên sẽ dẫn tới lưỡng bại câu thương. Một khi Lão ma Diệp dẫn binh gia nhập vào trong giết chóc, toàn bộ chúng ta đều sẽ bị hắn đùa giỡn!”
Sáu vị tiên đế lại tiếp tục hai mặt nhìn nhau.
Hồng Quang Tiên Đế nói: “Bây giờ chúng ta ở chỗ này chỉ còn có hai mươi bảy vạn đại quân, Cực Đạo Giáo còn có mười sáu vạn đại quân. Nếu như đánh tiếp muốn tiêu diệt Cực Đạo Giáo thì chúng ta còn phải tổn thất gần mười vạn đại quân nữa. Đến lúc đó hơn phân nửa đại quân ở nơi khác, số lượng cũng chỉ còn không đến ba trăm tỷ. Nếu như đúng theo lời của lão cẩu Đạo Quang, như vậy hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng được!”
“Nếu như ngừng chiến, binh lực của bảy giáo vực dậy cũng chỉ còn gần sáu trăm tỷ, nếu làm cho sáu trăm tỷ đại quân này đều sử dụng binh pháp của Bắc Minh Giáo thì có lẽ Lão ma Diệp sẽ không dám đánh trở về. Sau đó chúng ta tiếp tục trưng binh, tái huấn luyện đại quân, đồng thời củng cố lực phòng ngự của vũ trụ trung ương Thế Giới Ngân Hà, để bắt được Lão ma Diệp, diệt trừ hắn. Lúc đó thì...”
Hồng Quang Tiên Đế nhìn Đạo Quang Tiên Đế liếc mắt một cái.
Chúng tiên đế nhất thời hiểu được ý tứ của ông ta, cứ thu trước rồi tính sổ sau.
“Quả nhân đồng ý với đề nghị của Hồng Quang huynh.” Hạo Thiên Tiên Đế dẫn đầu tỏ rõ thái độ.
Hít!
Đạo Quang Tiên Đế là người cuối cùng thở ra một ngụm trọc khí.
Ông ta cũng chỉ là mò mẫm bịa đại ra một vài cái, Lão ma Diệp đã bị thiên kiếp bổ nát bấy, làm sao có thể không chết cho được. Hắc y nhân nhất định là cao thủ do Công Dương Hạ tìm đến từ những tinh vực khác, mượn dùng lực lượng của tinh vực khác tới báo thù cho Bắc Minh Giáo mà thôi!
Không nghĩ tới, những thứ này còn có thể làm cho đám lão cẩu kia tin tưởng, xem như đã bảo vệ được một cái mạng.
Kết quả là, ông ta lập tức đứng dậy, cười hì hì nói: “Chư vị nhân huynh, mau nhanh chóng đi giết Công Dương Hạ. Sau đó huấn luyện đại quân và chiêu binh, củng cố phòng ngự vũ trụ trung ương Thế Giới Ngân Hà!”
“Ừm!”
Vài vị tiên đế gật đầu.
“Trước cũng đừng giết Công Dương Hạ.” Thái Hòa Tiên Đế đột nhiên mở miệng: “Nói không chừng còn có thể dùng hắn để dụ hắc y nhân ra giết. Chờ hắc y nhân bị dẫn ra ngoài là có thể biết được rốt cuộc hắc y nhân kia có phải là Lão ma Diệp hay không rồi!”
“Đề nghị này được!”
Cả nhóm tiên đế đều đồng ý.
Công Dương Hạ giật mình kinh ngạc, muốn tự bạo nhưng lại không kịp. Hắn bị Thái Hòa Tiên Đế dùng tiên pháp giam cầm khóa lại tu vi, không thể thi triển tu vi ra sử dụng, ngay cả lập tức tự bạo cũng không được.
“Dẫn đi, đến di chỉ của Bắc Minh Giáo mai phục, dụ hắc y nhân ra để giết.” Thái Hòa Tiên Đế hạ lệnh.
“Rõ!”
Công Dương Hạ bị dây thừng tiên trói chặt lại.
Rồi sau đó, nhóm tiên đế hạ lệnh cho toàn quân ngay tại chỗ thao luyện, tập hợp những giáo chưa được truyền thụ giáo pháp Bắc Minh Giáo. Sau đó lại tự truyền âm cho giáo đình, tuyên bố khắp thiên hạ là ngừng chiến, cũng bắt đầu trưng binh. Sau đó, nhóm tiên đế mới dẫn theo cao thủ viên mãn trong giáo, xách theo Công Dương Hạ đi về phía Ninh Thiên Thành.
Cùng ngày, thông cáo ngừng chiến được dán phổ biến khắp vũ trụ trung ương Thế Giới Ngân Hà đến tất cả những người trong các thành trì quận huyện, dẫn phát chấn động mãnh liệt.
“Công Dương Hạ chết tiệt! Thì ra là do hắn giở trò quỷ, làm hại bảy giáo đánh nhau giao chiến suốt một trăm năm, tạo thành thương vong lớn như vậy, hắn đúng thật là tội ác tày trời!”
“Đạo Quang Tiên Đế cũng là kẻ đần, làm sao lại bị hắn ta lừa gạt như vậy cơ chứ? Thật là... cũng không biết nên nói Đạo Quang Tiên Đế như thế nào nữa, thật đúng là một tên bại não mà!”
“Hắc y nhân chân chính là Lão ma Diệp, thật hay giả đây? Lại còn có thể dẫn binh đánh vào vũ trụ trung ương Thế Giới Ngân Hà, còn phải trưng binh đi đối phó Lão ma Diệp phản công nữa sao?”
“Trời ạ! Tôi phải đi tòng quân, nếu không Lão ma Diệp mà đánh vào thì hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi.”
“...”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ vũ trụ trung ương Thế Giới Ngân Hà đều rơi vào nghị luận như thủy triều dâng.
Ngày hôm sau, Diệp Thiên thông qua rất nhiều cánh cửa truyền tống tinh thần, rốt cuộc cũng đến được Tử Vi Tinh.
Sau khi nhìn thông cáo này, sắc mặt Diệp Thiên vô cùng ngưng trọng.
Đúng là vẫn còn tới chậm!
Không có ở lúc thời cơ tốt nhất chạy tới, bây giờ phải đi cứu quân sư, chỉ sợ là khó như lên trời!
Diệp Thiên không cần nghĩ cũng biết bảy vị Tiên Đế không có xử lý quân sư ngay tại chỗ mà là tuyên bố thông cáo, muốn ba ngày sau tại di chỉ Bắc Minh Giáo lôi quân sư ra tử hình.
Cách làm này đơn giản chính là muốn dụ dỗ hắc y nhân chân chính, cũng chính là anh tiến vào trong mai phục, nhằm tiêu diệt anh.
Cho nên anh cũng không khó để liên tưởng ra, hiện tại ở phụ cận di chỉ Bắc Minh Giáo khẳng định đã có đại lượng cao thủ mai phục, đang chờ anh đi cứu quân sư.
Mà Tiên Tôn đại viên mãn của bảy đại giáo gộp lại, bớt đi bảy vị Tiên Đế không tính đến, vẫn còn có mười ba người, cộng thêm hai mươi Tiên Tôn đại viên mãn mai phục anh mà nói, chỉ sợ chuyến đi này của anh dữ nhiều lành ít.
Bảy vị Tiên Đế liên thủ đối phó với anh, miễn cưỡng còn có thể ứng phó, đánh không chết bảy người thì sẽ bị bảy người đánh chết tại chỗ.
Cho nên Diệp Thiên vì lý do này mà cảm thấy cực kỳ đau đầu, nếu như không đi cứu quân sư thì không phải là phong cách của anh, quân sư vì anh xả thân không màng sống chết, anh không thể không cứu.
Nhưng mà cứu thì lại không hề có phần thắng, lại còn có thể đem bản thân mình góp thêm vào, như vậy thì anh tìm cách phản công lâu như vậy cũng sẽ thất bại nằm trong gang tấc.
“Thông cáo đã được dán từ hôm qua, cách thời gian xử tử quân sư còn có hai ngày, xem ra ta phải nghĩ ra cách mới được!”
Diệp Thiên chống cằm suy nghĩ.
“Hắc y nhân! Hắn chính là hắc y nhân! Con yêu thú này chính là thú cưỡi của hắc y nhân! Hắc y nhân đến rồi! Mọi người chạy mau!”
Diệp Thiên đang vừa xem thông cáo vừa suy nghĩ, có người bởi vì nhận ra Xích Nhãn Kim Mao Hồng mà giật mình la lên.
“Mẹ của tôi ơi! Thật sự đúng là thú cưỡi của hắc y nhân, thì ra hắc y nhân còn trẻ tuổi như vậy!”
“Chạy mau! Đi bẩm báo cho bảy đại giáo!”
“Tuyệt đối không được để cho hắc y nhân chạy!”
Người xung quanh thông cáo toàn bộ đều bị kinh động, nhanh chân bỏ chạy.
“Đi con mẹ các ngươi!”
Diệp Thiên phóng xuất một cái thần niệm đi ra.
Rầm rầm bùm!
Xung quanh ít nhất có một trăm triệu người bị anh niệm sát chú.
Sau đó anh cưỡi Xích Nhãn Kim Mao Hồng hóa thành một đạo ánh sáng chạy đi.
Sự việc rất nhanh đã lọt vào trong tai của Đạo Quang Tiên Đế.
“Vừa rồi cấp dưới của thành chủ thành Thiên Sơn trong giáo ta quản lý phát ra truyền âm, trong thành Thiên Sơn có tới một trăm triệu người chết vì niệm sát chú, trong đó bao gồm cả Tiên Tôn. Có thể thấy được hung thủ thực lực bí hiểm. Chỉ sợ hắc y nhân chân chính đã xuất hiện rồi, cũng đã thấy được thông cáo.” Đạo Quang Tiên Đế nói.
“Nếu như đúng là hắc y nhân, vậy thì cực tốt!” Thái Huyền Tiên Đế vui vẻ nói: “Không sợ hắn nhìn thấy thông cáo, chỉ sợ hắn không thấy được thông cáo. Chỉ cần hắn dám đến cứu, nhất định sẽ khiến cho hắn có đi mà không có về!”
“Đúng! Chỉ cần hắn dám đến, hai mươi vị Thái Hư đại viên mãn, không sợ chơi không chết được hắn!”
Chúng Tiên Đế cực kỳ đắc ý, cảm thấy việc tiêu diệt hắc y nhân chân chính cũng chỉ là chuyện trong hai ngày tới.
Mấy canh giờ sau...
Nguyên bản là lãnh thổ Bắc Minh Giáo quản lý, hôm nay đất này đã thuộc quyền quản lý của đạo giáo thành Thiên Dung.
Ngôi thành này cách Ninh Thiên Thành một ngàn năm trăm vạn dặm, là thành trì lớn thứ ba dưới quyền quản lý của Bắc Minh Giáo khi đó, ở chỗ này có một thế gia chế phù cao cấp nhất Tử Vi Tinh là nhà họ Trương.
Chỗ ở của nhà họ Trương này cũng không chịu quản lý hay sở hữu của vua chúa, quả thực chính là một thế gia trâu bò, trong nhà có lão tổ Trương Huyền Sách cũng là một vị cao thủ Thái Hư Cảnh đại viên mãn.
Trên thực tế, ở toàn bộ Tử Vi Tinh, Tiên Tôn Thái Hư Cảnh đại viên mãn nhiều lắm cũng chỉ hơn năm mươi người, nhưng so với bảy Tiên Tôn đại viên mãn của bảy đại giáo gộp lại càng nhiều hơn. Chỉ là bọn họ mặc kệ thế sự, một lòng theo đuổi việc tu tiên, cho dù là giáo nào kêu gọi cũng không nhúc nhích, bọn họ cũng không phục vụ cho bất kỳ giáo nào.
Cho dù là Diệp Thiên trong lúc đó kêu gọi, cũng không nhúc nhích được Trương Huyền Sách vì Bắc Minh Giáo mà góp sức.
Hôm nay, anh không thể không đi Trương gia, mời Trương Huyền Sách hỗ trợ đi cứu quân sư. Tự bản thân anh đúng là thật sự không còn cách nào khác để cứu quân sư.
Vì thế, anh để cho Xích Nhãn Kim Mao Hồng biến thành Kim Mao Cẩu, được anh ôm vào trong ngực, sau đó bước vào cửa lớn nhà họ Trương.
“Chiến tranh chấm dứt, rốt cuộc nhà họ Trương lại tiếp tục mở cửa bán phù.”
“Cũng không biết còn bán được bao lâu nữa, nghe nói Lão ma Diệp không chết, hắc y nhân cực kỳ có khả năng chính là Lão ma Diệp đấy!”
“Mặc kệ nó! Bọn họ đánh đấm của bọn họ, chúng ta trôi qua ngày của chúng ta, miễn sao đừng đánh đến thành Thiên Dung là được rồi!”
“...”
Người ra vào nhà họ Trương nối liền không dứt, các loại nghị luận trôi chảy như nước. Diệp Thiên cũng cũng muốn mua phù lục cao cấp chế tác theo mục đích riêng, mới tiến vào trong nhà họ Trương, cùng với một tốp Tiên Tôn muốn mua phù chú ở trên đại sảnh chờ.
Không bao lâu sau.
“Ha ha!”
Một giọng cười sang sảng vang lên, một lão giả quần áo hoa lệ dẫn theo một đám người tươi cười đầy mặt bước ra.
“Thời gian cách trở hơn bảy mươi năm, nhà họ Trương lại mở cửa chế tạo buôn bán bùa, cảm tạ chư vị cổ đông!”
Hơn một trăm Tiên Tôn trong phòng khách đều áy náy đứng lên:
“Nhà họ Trương đóng cửa lâu như vậy, tôi sắp sửa không còn gia tốc phù để sử dụng rồi!”
“Vẫn là bùa của nhà họ Trương sử dụng thật tốt, hiệu lệnh mau, hiệu quả tốt! Bùa của những nhà khác về cơ bản không có cách nào so sánh với bùa của Trương gia được, tôi từ sớm đã ngóng trông Trương gia mở cửa thật nhanh!”
“...”
Trương gia chủ cười ha ha, để cho hạ nhân tới xem các vị Tiên Tôn muốn mua bùa gì, nhiều ít bao nhiêu trương nhớ kỹ, sau đó để cho quản gia tổng kết lại đi lấy.
Lúc đến lượt Diệp Thiên, gia đinh hỏi: “Cậu muốn mua bùa gì?”
“Là như vầy.” Diệp Thiên cười cười: “Tôi không mua bùa, tôi nghĩ muốn tìm Tiêu gia chế tác ra một lá Bản Mạng Bùa Hộ Mệnh.”
Bản Mạng Bùa Hộ Mệnh, đa số thích hợp cho đạo dưới tu sĩ sử dụng, có thể ngăn cản một lần tử kiếp. Mặc dù phí tổn so sánh có cao, nhưng vẫn cực kỳ hấp dẫn người khác.
Cái này không có giá, Trương gia chủ lập tức nhìn sang đây, nói: “Bản Mạng Bùa Hộ Mệnh một tờ năm trăm triệu, không thể trả giá, chế tác loại phù nghịch thiên này cứ chi như vậy, xuất ra được thì lập tức cho người chế tác.”
“Đương nhiên là xuất được.” Diệp Thiên cười cười, lấy ra một cái túi nặng trịch đưa cho nhà họ Trương chủ.
Nhìn thấy là năm mươi viên yêu đan phẩm chất cực hạn, nhà họ Trương chủ nhận lấy yêu đan, nói một tiếng: “Đi theo tôi.”
Diệp Thiên đi theo Trương gia chủ, bước vào thư phòng, đi qua một cái bàn học ở bên trong. Trương gia chủ cầm bút lông và giấy ra, nói: “Báo ra ngày sinh tháng đẻ.”
Tới nơi này rồi, Diệp Thiên cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng ra: “Trương Bảo Phương, gọi lão tổ Trương Huyền Sách của các người tới gặp bổn tọa.”
Trương gia chủ cầm bút lông lên phẩy một cái, bút lông rớt ở trên bàn. Ông ta nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên lẫn nghi hoặc.
Bổn tọa sao?
Cậu ta là...
Đang lúc Trương Bảo Phương ngạc nhiên khó hiểu, Diệp Thiên nguyên thần xuất khiếu, lộ ra thân phận.
Bất chợt vừa nhìn!
Vù vù!
Thân hình Trương Bảo Phương chấn động, từ trên ghế trượt xuống ngồi trên mặt đất.
Ừng ực!
Ông ta mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt, rụt rè đứng lên, cung kính khom người, một lúc lâu sau mới hỏi: “Chẳng lẽ vị hắc y nhân chân chính kia thật sự là Bắc Minh Tiên Đế ngài sao?”
“Là bổn tọa!” Diệp Thiên gật đầu, đi tới một cái ghế ngồi xuống, nói: “Gọi Trương Huyền Sách ra đây, bổn tọa muốn cùng ông ta làm một cuộc giao dịch. Nếu như dám không đến gặp bổn tọa, hoặc là mang chuyện bổn tọa ở Trương gia truyền ra ngoài thì tự mà gánh lấy hậu quả.”
“Không dám, không dám, tôi đây lập tức đi tìm lão tổ nhà tôi ngay!”
Trương gia chủ cười hì hì, lập tức rời khỏi thư phòng.
Không bao lâu, một vị lão giả áo trắng bước đến, đóng cửa lại, đi tới một cái ghế đối diện Diệp Thiên ngồi xuống. Sau khi đánh giá Diệp Thiên vài lần mới nói: “Lão ma Diệp, ngươi là làm sao sống sót được ở giữa thiên kiếp vậy?”
Diệp Thiên cười cười: “Bổn tọa vận khí tốt, một sợi tàn hồn bay vào trong đường hầm hư không, trãi qua hơn một ngàn năm, đã sắp trùng kích lại tu vi năm đó rồi!”
Hít!
Trương Huyền Sách hít sâu một hơi, sau đó mới hỏi: “Chẳng lẽ đúng như thông cáo nói, là ngươi xui khiến Công Dương Hạ khơi mào chiến tranh, muốn đánh trở lại Tử Vi Tinh sao?”
“Đúng!” Diệp Thiên gật đầu.
Dáng vẻ Trương Huyền Sách có chút đăm chiêu, sau đó cười:
“Ta không tham dự phân tranh thế gian, ngươi cũng không phải không biết, làm sao còn tìm tới nhà của ta nữa?”
“Nếu như là tới để làm khách thì ta vẫn như cũ hoan nghênh, nhưng nếu như là muốn kéo ta xuống nước. Cái đó xin thứ cho ta không thể phụng bồi được.”
Nói xong, ông ta đứng lên.
Diệp Thiên cười nhạo: “Không phải muốn kéo ông xuống nước, kích động như vậy làm gì cơ chứ?”
Trương Huyền Sách bán tín bán nghi, cười lạnh nói: “Vậy ngươi sẽ không tới đây để làm khách chứ?”
Ông ta không tin Diệp Thiên rãnh rỗi không có chuyện gì làm chạy tới nơi này của ông ta làm khách.
“Là muốn ông giúp cho bổn tọa cứu quân sư, bổn tọa sẽ không bạc đãi ông đâu.”
Dứt lời, Diệp Thiên lấy ra Thôn Phệ Tinh Không, ném cho Trương Huyền Sách: “Chỉ cần ông giúp cho bổn tọa, Thôn Phệ Tinh Không chính là của ông.”
“Cái này...”
Tay Trương Huyền Sách nâng Thôn Phệ Tinh Không, như cầm cục khoai lang nóng bỏng tay, muốn ăn nhưng mà lại sợ bị bỏng chết, thực sự rất là khó xử.
Sau một hồi trầm tư, ông ta cười khổ nói: “Lão ma Diệp, ngươi đừng hại ta, ai cũng biết bảy vị tiên đế đang dọn sẵn đường dẫn ngươi vào bẫy, cho dù ta có đánh cược cái mạng đi cứu thì cũng cứu không ra được Công Dương Hạ.”
“Cho nên, ngươi vẫn nên cầm lại Thôn Phệ Tinh Không đi thôi, ta không xứng có được nó.”
Diệp Thiên trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái:
“Nếu như bổn tọa chưa nghĩ ra được kế sách vẹn toàn, liệu sẽ tới đây tìm ông sao?”
Trương Huyền Sách nhìn Thôn Phệ Tinh Không, quả thực là nhìn mà phát thèm. Ông ta hao phí tài lực rất lớn cũng chỉ mua được một thanh mãn cấp thần binh, pháp bảo hộ thể và vân vân, mà còn là tám khúc, không muốn có Thôn Phệ Tinh Không đó mới là giả dối.
Sau một hồi trầm tư, ông ta nói: “Ngươi nói đi, ta sẽ tập trung lắng nghe.”
Vì thế, Diệp Thiên mới từ từ nói: “Bổn tọa là dự định hai ngày sau ở một nơi khác gây sự, dẫn một bộ phận cao thủ đi đối phó bổn tọa. Sau đó ông ở Ninh Thiên Thành quan sát, bổn tọa sẽ phát truyền âm cho ông, ông lập tức giả trang thành hắc y nhân đi cướp pháp trường. Bổn tọa đưa Xích Nhãn Kim Mao Hồng cho ông dùng để chạy thoát thân. Còn có thể đặc biệt chế tạo gia tốc phù cấp cho ông, dùng phối hợp để cho ông chạy trốn. Một khi ông chạy đi có thể có một bộ phận cao thủ đuổi theo, bổn tọa lại lợi dụng gia tốc phù đặp biệt cắt đuôi những cao thủ đuổi giết bổn tọa rồi đi ra pháp trường cứu quân sư.”
“Khi đó có lẽ pháp trường chỉ còn bốn năm cao thủ, bổn toạ đi cứu quân sư phần thắng cũng lớn hơn. Về phần ông, hai tầng gia tốc đã có thể bỏ qua được đám người theo đuổi giết ông rồi. Không cần sợ hãi về tánh mạng, đến lúc đó cởi hắc y ra quay lại Trương gia, ai mà biết được là do ông làm chứ?”
Trương Huyền Sách suy nghĩ, như vậy cũng là một cái biện pháp tốt. Tuy rằng thực sự sợ hãi, nhưng vì có được Thôn Phệ Tinh Không, ông ta vẫn cắn chặt răng nói: “Nếu như ngươi còn có thể tạo ra gia tốc phù so với gia tốc phù của ta nhanh hơn, ta sẽ mạo hiểm thử một lần!”
“Tốt lắm!”
Trên mặt Diệp Thiên lộ vẻ hài lòng: “Thôn Phệ Tinh Không là của ông, dẫn bổn tọa đi phòng chế phù, bổn tọa sẽ chế tạo một lá cho ông xem thử hiệu quả.”
“Được.”
Trương Huyền Sách thu hồi Thôn Phệ Tinh Không, cùng Diệp Thiên đi trước tới phòng chế phù.
Hai ngày sau.
Rốt cuộc cũng đến ngày hành hình Công Dương Hạ.