"Mời tôi ăn cơm sao?"
Diệp Thiên sững sờ một chút, rồi sau đó hất tay nói: "Không ăn không ăn, thức ăn có ngon thế nào, cũng không ngon bằng bánh bao vợ tôi làm, đúng không?"
Hắn biết, vô sự lấy lòng không gian tức đạo, cặp đôi chú cháu nhìn một cái thì biết không phải là người bình thường, muốn lôi kéo hắn, cho nên lười cùng bọn họ đi ăn cơm.
"Hự. . ."
Thần Diệp Hi mắc cỡ đỏ mặt gật đầu một cái.
"Bánh bao ăn có gì ngon, tôi mời anh ăn món ngon nhất ở đây!"
Công chúa không biết ý nghĩa trong lời nói của Diệp Thiên nên mạnh dạn nói,
Thần Diệp Hi không khỏi che miệng cười một tiếng, cũng không tiện nói ra.
"Tôi nói không đi là không đi, không phải là tôi đã nói trắng ra như vậy rồi sao?"
Diệp Thiên trợn tròn mắt.
"Cái gì trắng như vậy?"
Công chúa bày tỏ không hiểu.
Mục thống lĩnh tựa hồ đã nghe hiểu ý, tiến lên nói với công chúa.
"A?"
Công chúa cả kinh, khuôn mặt đỏ ửng, tức miệng mắng to: "Ngươi là cái đồ lưu manh, thật là, thật là ghê tởm!"
"Chẳng lẽ anh đây không thích ăn à?"
Diệp Thiên cười hỏi.
"Tôi tôi tôi. . . Mới không ăn!"
Công chúa tức giận, nhìn về phía Thần Diệp Hi, nói: "Vừa rồi tôi còn định để chú của tôi cho chồng cô mượn thần binh mãn cấp, mặc dù chồng của cô không dùng được, nhưng chúng ta đều là ủng hộ anh ta, bây giờ ta muốn mời anh ta ăn cơm, chắc cô không giống chồng của mình, không hiểu tình thế đấy chứ?"
"Cái này. . ." Thần Diệp Hi mơ hồ cảm thấy, anh chàng này có vẻ là cô gái giả trang, hẳn là ngưỡng mộ Diệp Thiên, muốn cùng Diệp Thiên kết bạn, từ chối người ta, có lẽ không quá không lễ phép?
Dẫu sao người ta quả thật sợ Diệp Thiên bại bởi Lý Mặc Bạch, muốn mượn pháp bảo thần binh cho Diệp Thiên dùng.
Nghĩ tới những thứ này, Thần Diệp Hi liền kéo kéo vạt áo Diệp Thiên, nói: "Chồng, nếu mấy anh đây nhiệt tình như vậy, vậy chúng ta không nên cô phụ ý tốt của người ta, chờ ăn cơm tối, chúng ta trở về. . . Cũng không ảnh hưởng đến chuyện gì."
"Vậy em còn đau không?"
Diệp Thiên ôm Thần Diệp Hi vai hỏi.
Thần Diệp Hi che miệng cười một tiếng: "Chút vết thương này, em vẫn có thể nhịn được."
"Vậy thì tốt."
Diệp Thiên nhìn về phía công chúa: "Nể mặt vợ của tôi, tôi đi cùng các người."
"Cái này còn không sai biệt lắm, xin mời!"
Công chúa dùng tay làm dấu mời, lòng nói: "Cũng chính là ở hoàng triều Kim Võ trên địa bàn, đây nếu là ở Hoàng triều Kim Khoát trên địa bàn, bảo đảm đánh khóc các người!"
Rất nhanh, bốn người tiến vào một căn phòng.
"Không biết vợ chồng hai người theo vị đại tiên nào mà tuổi trẻ tài cao như vậy?
Công chúa rót rượu Diệp Thiên và Thần Diệp Hi, tò mò hỏi.
"Hai ta thông minh lanh lợi, lại là thể chất đặc thù, từ nhỏ cùng nhau nghiên cứu tu luyện pháp môn, cùng nhau tu luyện, cùng nhau tiến bộ, không có sư thừa."
Diệp Thiên nói qua loa lấy lệ.
"Thì ra là như vậy!"
Công chúa tin rồi, cô ta từng xem trong sách cổ, có một loại thể chất đặc thù của nam nữ, giao hợp tu luyện, tu vi tăng lên đặc biệt nhanh, so với người bình thường nhanh rất nhiều.
"Vậy vợ chồng hai người có hoài bão gì không?"
Công chúa lại hỏi.
"Có."
Diệp Thiên nói: "Hoài bão của tôi là nhận quân đánh trận, ra trận giết địch, đánh địch đến hoa rơi nước chảy."
"Rất tốt!"
Công chúa giơ ngón tay cái lên, vừa nhìn về phía Thần Diệp Hi: "Cô thì sao?"
Thần Diệp Hi cười một tiếng: "Tôi không có gì thật xa hoài bão, hoài bão của tôi chỉ là được ở cùng chồng, sống bình an, mãi mãi không chia xa."
"Là một người vợ hiền!"
Công chúa lại giơ ngón tay cái lên, sau đó nâng ly nói: "Nào, vì chúng ta, cạn một ly!"
Diệp Thiên cùng Thần Diệp Hi, còn có Mục thống lĩnh, nâng ly uống thỏa thích.
Sau khi uống xong, công chúa nói: "Không biết hai người có biết hay không, Hoàng triều Kim Khoát có ý muốn đánh hoàng triều Kim Võ?"
Diệp Thiên lắc đầu một cái, cố tình làm ra vẻ không biết.
Công chúa thấp giọng nói: "Ở nơi này trong vòng một hai năm, quân đội Hoàng triều Kim Khoát mạnh nhất Tử Hà Tình sẽ đánh hoàng triều Kim Võ. Tôi là bạn của hai người khuyên hai người nên đầu quân vào quân đội của Hoàng triều Kim Khoát để tránh bị đưa lên đầu mũi giáo, như vậy cặp đôi thân tiên hai người sẽ không thể hạnh phúc.”
"Vậy ý của cô là?"
Diệp Thiên cười hỏi.
Công chúa nói: "Ý là, hai người quả thực muốn dấn thân vào quân đội, hãy dấn thân vào quân đội của Hoàng triều Kim Khoát, nơi đó cao thủ nhiều như mây, binh cường mã tráng, bảo đảm có thể đánh thắng chiến, diệt kim võ hoàng hướng, nơi đó mới là nơi dành cho hai vợ chồng các người có cơ hội xuất đầu lộ diện.”
Diệp Thiên cười một tiếng, hơn phân nửa là đã biết, đây là gián điệp của Hoàng triều Kim Khoát, mục đích là muốn kêu gọi hắn đầu hàng.
Có thể giống Thượng Quan Quỳnh Dao vậy, là một quận chúa giả trang.
"Không đúng, phải là một công chúa."
Trong đầu Diệp Thiên đang chỉnh sửa suy nghĩ.
Dựa vào lão giả, là tiên tôn hàng đầu, làm hộ vệ cho một cô gái, trừ công chúa, quận chúa sợ rằng không có đãi ngộ này.
"Sao thế?"
Công chúa truy hỏi.
"Không làm sao cả."
Diệp Thiên lắc đầu một cái: "Tôi thích ở thế yếu bên kia, một bên luôn bại trận, vợ chồng ta ra tay, chắc chắn đại thắng, chẳng phải sẽ được thưởng lớn sao?"
"Phụt!"
Công chúa không nhịn được cười phun: "Hai ngươi, còn muốn đại thắng nữa à?
Sợ rằng đến chiến trường, sự uy vũ của Hoàng triều Kim Khoát khiến hai người sợ xanh mặt.
Diệp Thiên cười hi hi: "Cô yên tâm, vợ chồng ta ra chiến trường, khẳng định không yếu như vậy, chắc chắn thắng lớn, không tin chờ hai nước giao chiến sau, ta đánh một trận thắng để cho cô nhìn một chút."
"Anh. . . Đơn giản là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng!"
Công chúa bị Diệp Thiên chọc tức, có ý tốt muốn khuyên hai người, hai người lại nghe không lọt tai.
"Tuỳ anh nói thế nào, chờ khai chiến sau sẽ thấy rõ."
Diệp Thiên vừa nói, dắt Thần Diệp Hi rời đi.
" Này! Anh đứng lại đã! Này. . ."
Kêu chừng mấy tiếng, Diệp Thiên đều không đứng lại, công chúa tức giận như muốn nổ tung.
"Cõi đời này, tại sao có thể có loại người tự phụ như vậy chứ, thật là gặp quỷ!"
Mục thống lĩnh cười một tiếng: "Thanh niên háo thắng mà, có thể hiểu."
"Hừ!"
Công chúa vẫn là rất tức giận, u oán nói: "Vốn là không nghĩ hạ độc, bây giờ nhìn lại, phải hạ độc hắn, sau đó đem vợ chồng bọn họ bắt đi!"
Nói đến đây, cô ta thúc giục Mục thống lĩnh: "Ông đi nhanh chuẩn bị, nhìn dáng vẻ gấp gáp của Diệp Bắc Minh, nếu không nhanh lên, lát nữa ăn bánh bao thì không hạ độc được.”
Mục thống lĩnh lên tiếng: "Tôi đi làm ngay."
Lúc này, Diệp Thiên cùng Thần Diệp Hi, đã trở lại phòng khách.
"Tới đây, vợ à, để anh xoa xoa cho."
Diệp Thiên ôm lấy Thần Diệp Hi, đi đến bên giường.
Thần Diệp Hi gật đầu một cái, cười rất vui vẻ, cùng đi chơi riêng với Diệp Thiên, cảm giác thật tốt.
Rất nhanh, Thần Diệp Hi liền tựa vào ngực Diệp Thiên, hưởng thụ được xoa bóp.
"Đúng rồi chồng, anh có cảm nhận được không, người phụ nữ đi cùng Mục thống lĩnh đó có thể là quý tộc của Hoàng triều Kim Khoát, bọn họ đây là muốn kêu gọi chúng ta đầu quân?"
Thần Diệp Hi hỏi.
"Vợ của anh quả nhiên thông minh, nghĩ giống ý anh vậy."
Diệp Thiên cười nói.
Thần Diệp Hi cười một tiếng, lại hỏi: "Vậy anh không đồng ý, cô ta có gây chuyện bất lợi cho chúng ta không?"
"Cô ta dám, vậy anh sẽ đánh chết cô ta."
Diệp Thiên nói.
Thần Diệp Hi cười một tiếng: "Anh nhìn kìa, là một đại mỹ nữ đấy nhé, hơn nữa cũng không xấu, chồng nhẫn tâm đem người ta đánh chết a."
Diệp Thiên cười: "Nếu là nhằm vào anh, vậy thì không đánh chết, nếu là nhằm vào vợ của anh, đẹp thế nào anh cũng đánh chết."
Thần Diệp Hi nghe rất vui vẻ, không khỏi cảm khái: "Thiên hạ vô số người, sau khi chồng sống lại, cũng thấy rất nhiều tinh thần, rất nhiều đàn bà, em là một trong số những người chồng nhìn thấy, vậy mà có duyên bên cạnh chồng, em cảm thấy mình rất may mắn, đời này không còn gì nuối tiếc."
Nói đến đây, cô ấy xoay người lại: "Không đau nữa, tiếp theo để cho em phục vụ chồng đi."
Nói xong, cô ấy giúp Diệp Thiên cởi áo.
Ngay tại lúc này, có tiếng gõ cửa phòng khách.
"Anh Diệp, có một vị họ Mục nói anh Diệp đã vất vả, cơm tối cũng không ăn cái gì, sợ anh Diệp không đủ thể lực, không thể cưng chiều vợ mình, nên đặc biệt đem đến thuốc bổ, mời anh Diệp mở cửa."
" Được, tới đây!"
Diệp Thiên trả lời lại một tiếng, dùng chăn che lấy thân thể mềm mại của Diệp Thần Hi, sau đó xuống giường.
"Chồng, cẩn thận có độc."
Thần Diệp Hi kéo Diệp Thiên, nhẹ giọng nói.
"Vợ quả nhiên là người thông minh."
Diệp Thiên toét miệng cười một tiếng: "Yên tâm, anh biết cân nhắc."
Dứt lời, Diệp Thiên đi đến hướng cửa, sau đó mở cửa phòng, nhận lấy mâm từ nhân viên phục vụ đưa đến, trên đó có hai chiếc chén tinh xảo.
"Anh Diệp, đây là ông Mục cố ý giao phó, nhất định phải nhân lúc còn nóng uống hiệu quả mới tốt, nguội rồi sẽ không còn tác dụng nữa."
Nhân viên phục vụ nói.