Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1143: Đại viên mãn!





Ngày hôm sau.

Chân Võ Giáo, Tuyên Cực Đạo Giáo, Minh Thiên Giáo, Huyền Thiên Giáo, Thiên Đạo Giáo, Vô Cực Giáo, sáu môn phái tập hợp lại thành một đội quân khoảng 1200 tỷ người, phát động một cuộc tấn công dữ dội vào Thần Đạo Giáo, truyền khắp Tử Vi Tinh, gây ra một cuộc chấn động mạnh mẽ.

"Trận chiến này ta không hiểu nổi. Sao tự nhiên sáu môn phái đột nhiên hợp lực đánh một giáo phái?"

"Thần Đạo Giáo thật đáng thương. Vốn dĩ bọn họ ở phía trung lập, lại bất đắc dĩ bị cuốn vào chiến tranh. Hiện tại lại bị vây đánh, không biết Thần Đạo Giáo có thể gắng gượng qua một kiếp này hay không"

"Tôi nghe nói những người mặc đồ đen thực sự được bổ nhiệm bởi Thần Đạo Giáo. Chuyện này gây ra sự phẫn nộ của công chúng, vì vậy tất cả bọn họ đã liên thủ để chống lại Thần Đạo Giáo."

"Cho nên Thần Đạo Giáo là tự mình tạo nghiệt, vậy nên đáng bị đánh hội đồng."

"..."

Chuyện này đang được khắp nơi thảo luận.

Diệp Thiên nghe ngóng tình hình xong, cũng yên lòng.

"Xem ra là ý của quân sư, chắc cũng có suy nghĩ giống mình, phát hiện Thần Đạo Giáo đang phát triển quá mạnh. Lúc này mới kích động sáu giáo phái trấn áp Thần Đạo Giáo."

Diệp Thiên mừng thầm.

Chỉ cần binh pháp của Bắc Minh Giáo không phát huy được, cơ hội chiến thắng trong cuộc phản công của hắn sẽ rất lớn.

"Vậy cứ để bọn họ đánh nhau đi. Chờ bọn họ đánh tới mức suy kiệt, sẽ không có ý định tiếp tục tác chiến nữa. Sau khi hai bên hòa đàm với nhau thì sẽ đến phiên mình dẫn quân đội lên sân khấu!"

Nghĩ vậy, Diệp Thiên quyết định trở về tăng cao tu vi, gia tăng quân số, sau đó chờ thời cơ phản kích.

Thế là hắn dẫn theo Đoá Đoá đi vào cửa truyền tống, quay trở lại Trái Đất.

Khi trở lại Trái đất, Diệp Thiên đã thấy Huyền Cực Tuyên Tôn đang ngồi bên cạnh cửa truyền tống, tóc chải ngược ra đằng sau, mặc một bộ đồ Đường, rất có khí chất của một ông lão.

Nếu không nhìn kỹ, anh vẫn không thể nhận ra đây là Huyền Cực Tuyên Tôn.

“Ông có phải là ông Huyền Cực không ạ?” Sau khi nhìn một lúc lâu Đoá Đoá mới lên tiếng hỏi.

Huyền Cực Tuyên Tôn bước tới nở nụ cười, xoa đầu nhỏ của Đóa Đóa rồi nói: "Ông là ông Huyền Cực đây, Đoá Đoá trở về rồi à."

"Vâng ạ."

Đoá Đoá gật đầu hỏi: "Ông Huyền Cực, tại sao ông lại ăn mặc như thế này?"

Huyền Cực Tuyên Tôn cười nói: "Ông sợ có người Tử Vi Tinh chạy đến Trái Đất nên mới ở đây canh giữ. Ông cũng có mang theo mấy bộ đồ lót lẫn vật dụng hàng ngày trong nhẫn không gian rồi, nếu có người từ Tử Vi Tinh đến, trực tiếp đem mấy thứ này bán cho họ, cho bọn họ đi về, không đi lung tung khắp nơi nữa, tránh việc để lộ hang ổ của cha con."

Đoá Đoá vừa buồn cười vừa cảm động.

Ông Huyền Cực vẫn rất cẩn thận lo cho sự an toàn của mọi người.

Diệp Thiên cũng nhận ra điều đó, vỗ vai Huyền Cực Tuyên Tôn nói: "Yên tâm đi ông già, bảy môn phái trên Tử Vi Tinh đang đánh nhau. Cuộc chiến kịch liệt đến mức không có thương nhân nào dám xông vào. Dù cho tiến vào cũng sẽ trực tiếp bị giết chết. Vậy nên không gây rắc rối gì đâu."

"Bây giờ đánh nhau khắp nơi, cũng không có ai đi kiểm tra xem có ai chết không, giờ chúng ta trở về phái một ít đệ tử đến canh giữ."

Huyền Cực Tuyên Tôn nhẹ gật đầu, chỉ hỏi qua loa tình trạng của Tử Vi Tinh, sau đó cùng Diệp Thiên trở về Tuyết Thần Tông.

"Ba, ba đã trở lại!"

Nhìn thấy Diệp Thiên trở về, Doanh Ngọc đang chơi với thú ăn sắt trên boong thuyền, chạy về phía Diệp Thiên. Diệp Thiên bật cười, dang tay ngồi xổm xuống, ngay sau đó Doanh Ngọc lao vào vòng tay của anh.

"Mười hai năm không gặp, Doanh Ngọc đã lớn thành như vậy rồi."

Diệp Thiên ôm Doanh Ngọc, cười cười thơm cô nhóc.

Doanh Ngọc cười toe toét.

“Các mẹ và các anh chị có khỏe không?” Diệp Thiên hỏi.

Doanh Ngọc gật đầu như giã tỏi: "Các mẹ và các anh chị đối xử với Doanh Ngọc rất tốt!"

“Thật à?” Diệp Thiên rất vui mừng. Đây là cô con gái nhỏ của anh, nhưng lại không có mẹ bên cạnh, anh chỉ hy vọng Doanh Ngọc có thể được chăm sóc chu đáo nhất.

"Vâng."

Doanh Ngọc gật đầu rồi nở nụ cười: "Ba. Mẹ của Doanh Ngọc đã tu luyện xong rồi ạ? Nếu mẹ xong rồi, có thể tìm đến Doanh Ngọc không? Doanh Ngọc nhớ mẹ nhiều lắm."

Sống mũi Diệp Thiên cay cay, vừa dỗ vừa nói dối, lúc này Doanh Ngọc mới ngừng nhắc đến mẹ, sau đó nói: "Chị dâu Huân Nhi, chị dâu Linh Lam, và chị dâu Thiên Mạch, đều đã sinh một cháu trai và một cháu gái!"

"Thật luôn!"

Hai mắt Diệp Thiên đột nhiên sáng lên, Đoá Đoá chạy vào đại sảnh như một cơn gió, Diệp Thiên cũng đi theo sau.

Trong điện có thêm sáu đứa bé. Lớn nhất sáu bảy tuổi, nhỏ nhất cũng đang được bế.

"Chồng trở về rồi!"

Tần Liên Tâm, Thần Diệp Hy, Hoàng Phủ Thường và những người khác đang quây quần chơi với cháu trai và cháu gái. Khi Diệp Thiên đến, tất cả đều rất cao hứng.

"Ba!"

Một đám nhóc của Diệp Thiên cũng vây xung quanh hắn.

"Ha ha!"

Diệp Trần thoải mái cười nói: "Đứa nào là con của Bảo Bảo, đứa nào là con của Lạc Lạc, đứa nào là con của Tư Thần, giơ tay lên xem nào."

"Hai đứa lớn nhất là con của Tư Thần. Hai đứa này lớn nhất Thiên Hoang Tinh đấy!" Hoàng Phủ Thường cười.

"Ha ha! Tư Thuần giỏi thật, sinh được ba trai một gái." Diệp Thiên cười không ngậm mồm vào được.

Tần Liên Tâm trừng mắt nhìn Diệp Thiên, nói: "Do anh quá mạnh nên bắt buộc con trai anh lớn lên dưới nách của anh mà không mạnh sao được. Bảo Bảo và Lạc Lạc vẫn là em thổi gió bên tai mãi, mới khiến cho Huân Nhi và Thiên Mạch mang thai."

"Đứa lớn nhất của Tư Thần đã 11 tuổi. Đứa lớn nhất của Bảo Bảo và Lạc Lạc mới hai tuổi, nhỏ nhất thì vừa mới chào đời."

Diệp Thiên gãi gãi đầu, nghĩ hay là kêu Bảo Bảo và Lạc Lạc ngừng lại, không thấy hai đứa này lẫn Huân Nhi và Thiên Mạch, suy xét đêm hôm khuya khoắt, lại chuẩn bị sắp sinh nên không đi làm phiền.

"Nào! Lại đây ông nội ôm một cái nào!"

Diệp Trần cao hứng, cũng rất dùng lực, trên vai đặt hai đứa, mỗi tay ôm bốn đứa. Thích ghê gớm.

Vẫn không quên nói với mấy đứa con trai khác, cũng nên đi tìm đối tượng kết hôn.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm tại Tuyết Thần Tông, rồi bận rộn với Tần Lạc Tuyết đến hừng đông, Diệp Thiên lên đường đến Thiên Quý Tinh một mình.

"Tôn thượng tới!"

Ngay khi anh đến cửa truyền thống đến Thiên Quý Tinh, rất nhiều binh sĩ nhận ra Diệp Thiên liền hô lớn.

Rất nhanh, ma hoàng vương Huyền Khôi, Thần núi Thiên Tề Công Tôn, con gái tiên nữ Nghê Hoàng cùng với hơn vài chục thuộc hạ dưới trướng Diệp Thiên.

Đội quân Thuỷ Lam Tinh đều được chuyển đến Thiên Quý Tinh, nên tiên nữ Nghê Hoàng và con gái cũng đi theo.

"Tôn thượng!"

"Tôn thượng!"

"Tôn thượng!"

Từng người một cúi đầu chào.

“Như thế nào, trưng binh còn bao nhiêu?” Diệp Thiên hỏi.

“Thưa tôn thượng!” Ma hoàng vương Huyền Khôi trả lời: “Đã tổng hợp được 124.700 tỷ trưng binh, có khoảng năm mươi tỷ đại quan đã được huấn luyện thành thục”.

"Bên Thiên Quý Tinh cũng đã hơn 14 nghìn tỷ. Quốc trượng và ba vị hoàng tử cũng đi sang tinh cầu khác để trưng binh rồi."

“Tốt lắm.” Diệp Thiên hài lòng nói: “Bảy môn phái trên Tử Vi Tinh mọc lên như nấm. Chúng ta chỉ cần tập hợp một trăm triệu đại quân, đến thời điểm thích hợp là có thể một đường sát phạt Tử Vi Tinh, tiêu diệt hết thảy bảy môn phái!"

"Tuyệt quá!"

Các thuộc hạ đều rất phấn khích.

“Đúng rồi.” Diệp Thiên hỏi: “Năm nay có thấy một đám người nào từ thiên lộ đi xuống không?”

"Không có."

Mọi người đều lắc đầu.

"Chắc là không nhanh như vậy đâu."

Diệp Thiên nói rồi nhìn thần núi Thiên Tề Công Tôn: "Bắc Minh Giáo của chúng ta có hơn ba mươi ngàn tù binh đã được đưa vào thiên lộ. Mọi người lái một chiến hạm Tinh Không đến thiên lộ gặp bọn họ đi."

"Tuân lệnh Tôn Thượng!"

Chẳng bao lâu, một chiếc chiến hạm Tinh Không bay lên bầu trời.

Diệp Thiên kiểm tra huấn luyện quân đội, khá hài lòng. Sau đó anh ân ái với Tiên nữ Nghê Hoàng một lát rồi mới đi thi sát Thiên Quyền Tinh.

Sau khi hỏi thăm, không có một đám tu sĩ nào đi xuống từ thiên lộ của Thiên Quyền Tinh.

Trên thực tế, thiên lộ này là cùng một dạng với thiên lộ của Thiên Quý Tinh. Theo hình dạng của nơi đây, cổng chính của trung tâm vũ trụ nằm ở phía tây, một bên đi Thiên Quý Tinh, một bên đi Thiên Quyền Tinh. Vậy nên chỉ cần cử một đội đến gặp mặt là đủ.

Sau khi đi thị sát, Diệp Thiên bị Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên quấn lấy. Hai người giống như lang sói, Diệp Thiên phải mất hai ngày để đưa hai người bọn họ trở về Trái đất.

Đã ở bên vợ con và cháu nội được nửa tháng thì Diệp Thiên bế quan.

Đợt bế quan này kéo dài bảy mươi năm, lâu hơn nhiều so với lần bế quan đầu tiên sau khi anh tái sinh. Tiêu tốn tổng cộng hơn mười ngàn tấn Nữ Oa Thạch, rốt cuộc cũng tăng tu vi đến hậu kỳ thái hư viên mãn!

"Cung nghênh Tôn Thượng xuất quan!"

Vừa xuất quan, Quốc Trượng Gia, Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, ma vương Huyền Khôi và một vài thuộc hạ từng người đều cúi đầu chào.

"Đứng dậy hết đi."

Diệp Thiên phất tay.

"Vâng! Tôn thượng!"

Mọi người liền đứng dậy.

Diệp Thiên cười hỏi: "Trong lúc mọi người chờ bổn tọa xuất quan, đã hoàn tất thao luyện đại quân chưa?”

"Báo cáo Tôn Thượng!" Quốc Trượng Gia nói: "Tuần tra hết thiên hà xung quanh, tổng cộng đã tập hợp hơn tám mươi ngàn nghìn tỷ quân sĩ. Thực sự đã vét hết mọi nơi."

"Tất nhiên, có một viên tinh cầu nếu có thể chinh phục, nhất định sẽ bổ sung thêm hai trăm tỷ đại quân. Nhưng thuộc hạ cùng những người khác thực lực có hạn, không thể chinh phục tinh cầu này."

“Hai trăm tỷ, con số này không tồi, cơ bản đủ dùng.” Diệp Thiên hài lòng hỏi: “Thao luyện xong chưa?”

"Vẫn chưa, nhưng về cơ bản đã hoàn thành khóa thao luyện, trong quân doanh vẫn còn từ mười ngần đến hàng triệu đại quân cần phải mất một năm rưỡi mới quen được."

"Tốt lắm."

Diệp Thiên gật đầu: "Hiện tại bổn tọa phải đi Tử Vi Tinh một chuyến xem tình hình thế nào rồi, đã đến lúc phản kích chưa."

Dứt lời Diệp Thiên bởi vì hơi sốt ruột muốn phản công, cho nên cũng không nói nhiều, đi thẳng tới cổng thành, tiến vào Tử Vi Tinh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv