Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1130: Lấy lùi làm tiến





Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn họ, phía xa nhìn thấy chín con rồng vàng sáng lấp lánh, kéo theo một Long Liễn nhanh chóng bay đến.

Ngồi trên Long Liễn là một người có pháp thân chín trượng, mặc long bào, đầu đội mão, trên đầu có mui, giống như mặt trời tỏa tròn.

Chỉ một cái liếc mắt cũng tỏa ra, uy năng phi thường, uy phong lẫm liệt.

Sau lưng ông ta, có hai hàng người cưỡi thụy thú, một hàng có hơn chục người mặc giáp đen, một hàng khác có hơn chục người mặc đạo phục thống nhất.

Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng những người mặc áo giáp đen có thực lực xuất chúng, là những tướng sĩ đầy kinh nghiệm trên sa trường. Mà những người mặc đạo phục có pháp lực thông thiên, địa vị rõ ràng là những nguyên lão trong giáo phái.

Ngay khi đội hình này xuất hiện, toàn bộ Thành phố Thiên Thủy đều bùng nổ.

“Trời ạ! Thật sự là Minh Thiên tiên đế đích thân đến Thành phố Thiên Thủy!”

“Đội hình này quá mạnh. Minh Thiên Tiên Đế đã phái toàn bộ cao thủ Minh Thiên Giáo của chúng ra rồi!”

“Kẻ áo đen xong đời rồi! Hắn ta chắc chắn xong đời! Bây giờ hắn ta thậm chí có mọc cánh cũng khó mà thoát được!”

“...”

Ngay sau đó, một người quỳ xuống hành lễ, nâng tay cao lên mà hô lớn:

“Thảo dân cung nghênh Minh Thiên Tiên đế bệ hạ, thánh giá kim tôn! Ngọc thể long an?”

Ngay sau đó!

“Thảo dân cung nghênh Minh Thiên Tiên đế bệ hạ, thánh giá kim tôn! Ngọc thể long an?”

“Thảo dân cung nghênh Minh Thiên Tiên đế bệ hạ, thánh giá kim tôn! Ngọc thể long an?”

“Thảo dân cung nghênh Minh Thiên Tiên đế bệ hạ, thánh giá kim tôn! Ngọc thể long an?”

“...”

Hàng trăm tỷ dân thành phố lần lượt quỳ xuống và cúi đầu, hết giọng này đến giọng khác vang vọng khắp nơi!

Lỗ Bình Vương và Thái Thượng Trưởng Lão ở trong pháp trận cũng cúi đầu.

“Thần cung nghênh Minh Thiên Tiên đế bệ hạ, thánh giá kim tôn! Ngọc thể long an?”

“Bình thân.”

Minh Thiên Tiên Đế đã trả lời như sấm:

“Các khanh và các thần dân, đều bình thân hết đi.”

“Tạ ơn Minh Thiên Tiên đế bệ hạ!”

Chỉ có Diệp Thiên vẫn đứng, nhìn Minh Thiên Tiên Đế, một đôi mắt như sao tràn đầy hận ý cùng lửa giận.

Năm đó khi anh độ Kim Tiên Lôi Kiếp, đã bị tấn công bởi bảy vị Tiên Đế, và Minh Thiên Tiên Đế là một trong số đó.

Anh nhớ, năm đó Minh Thiên Tiên Đế dùng Minh Thiên kiếm và Thần Tiêu lệnh luân phiên nổ tung phòng ngự của anh, khiến anh độ Kim Thân Lôi Kiếp thất bại, điều này cũng một phần “công lao” là do Minh Thiên Tiên Đế.

Vì vậy, tạm biệt Minh Thiên Tiên Đế, anh ta đặc biệt ghen tị khi gặp kẻ thù của mình.

Thế là...

Dù khó chịu đến đâu, anh vẫn phải nhịn.

Vì thật sự anh đánh không lại!

Phải biết, bảy vị Tiên Đế của bảy đại giáo đều là những người có sức mạnh cao nhất.

Nói cách khác, thực lực của bảy vị Tiên Đế đều mạnh như nhau, tu vi của họ đều là đại viên mãn, họ đều có ba ma khí cấp đầy đủ trở lên, tất cả đều có thần binh pháp bảo mãn cấp.

Trước khi tu vi của anh đạt đến Đại viên mãn, anh không thể đánh bại bất kỳ ai trong số họ.

Và anh cách Đại viên mãn vẫn khá xa, vì vậy đánh bại họ là điều không khả thi.

“Dù gì cũng đánh không lại, không thể để bọn họ biết được thân phận của bổn tọa, nếu không để người ta biết được bổn tọa lại bị giết một lần nữa thì sẽ rất mất mặt.”

Diệp Thiên nghĩ thầm. Ngay lập tức kích hoạt thần niệm, che giấu nguyên thần.

Sở dĩ anh tu luyện nhanh là bởi vì thần thức của anh vượt xa người thường, với tu vi của anh tuy rằng không thể đánh bại Minh Thiên Tiên Đế, nhưng so về thần thức thì Minh Thiên Tiên Đế vẫn kém anh một chút.

Vì vậy, chỉ cần thần thức tập trung vào ẩn tàng nguyên thần, thì pháp nhãn của Minh Thiên Tiên Đế cũng không thể xuyên thấu, cũng không thể nhìn thấy thần thức của anh trông như thế nào.

Đương nhiên, Diệp Thiên cũng đã cất đi Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, đánh không lại thì cầm trên tay cũng vô dụng, sẽ khiến cho Minh Thiên Tiên Đế nghi ngờ thân phận của anh.

Ngay sau đó, với âm thanh kinh ngạc vang lên khắp nơi, thánh giá của Minh Thiên Tiên Đế đã dừng lại tại không gian cách nhà họ Ngô không xa.

Mà ánh mắt Minh Thiên Tiên Đế cũng rơi vào trên người áo đen trong pháp trận, ông ta đánh giá kỹ càng.

Quả nhiên, đúng như Diệp Thiên dự đoán, Minh Thiên Tiên Đế nhìn một hồi, nhưng không thể thông qua pháp nhãn nhìn thấu thần hồn của Diệp Thiên.

“Chết đến nơi rồi mà người vẫn che giấu thân phận của mình. Cần thiết đến mức đấy sao?”

Minh Thiên Tiên Đế lạnh nhạt hỏi.

Diệp Thiên cười nói: “Ta cho dù chết cũng không để lộ thân phận, tránh việc để ông biết chủ nhân của ta là ai.”

Anh nghĩ cho dù có chết, cũng cần phải kích động quan hệ giữa bảy vị Tiên Đế, nói không chừng có thể khiến Minh Thiên Tiên Đế nghi ngờ chủ nhân của mình là một vị Tiên Đế nào đó.

Quả nhiên, Minh Thiên Tiên Đế nhíu mày: “Ngươi còn có chủ nhân?”

“Haha!” Diệp Thiên cười nói: “Nếu ta không có chủ nhân, còn dám làm loạn? Hôm nay ta xui xẻo, nhưng không thành vấn đề, chỉ cần thân phận của ta không bị bại lộ, sớm muộn gì chủ nhân của ta sẽ quét sạch Tử Vi Tinh và sẽ loại bỏ Minh Thiên Giáo, Chân Võ Giáo, Cực Đạo Giáo và các giáo pháo khác, từ đó Tử Vi Tinh được thống nhất.”

“Đến lúc đó, số phận của ông sẽ thảm hơn gấp vạn lần so với ta!”

Ngay khi nói ra những lời này, những tướng lĩnh sa trường và các nguyên lão phía sau Minh Thiên Đế đều không bình tĩnh nổi nữa.

“Tiên Đế, theo những gì hắn ta nói, chủ nhân của hắn rất có thể là một trong bốn vị Tiên Đế khác bên ngoài Minh Thiên Giáo, Chân Võ Giáo và Cực Đạo Giáo chúng ta!”

“Đúng vậy, Tiên Đế, trong dân gian đã có tin đồn. Kẻ áo đen có thể là do một vị Tiên Đế nào đó suy khiến, sau những gì hắn nói, hình như là như vậy!”

“Tiên Đế, xem ra người này nhất định phải bắt sống thì sẽ biết hắn là ai, và ai là chủ nhân của hắn.”

“....”

Nghe được những lời này, Minh Thiên Tiên Đế gật đầu, thầm nghĩ: “Giết chết tên áo đen này cũng dễ thôi. Nếu không tìm ra người xúi giục hắn, e rằng sẽ có kẻ áo đen tiếp theo làm loạn. Dù sao mỗi giáo phái đều có vài tiên tôn có tu vi ngang cỡ hắn.”

Nghĩ đến đây, Minh Thiên Tiên Đế nói: “Nói cho trẫm biết. Chủ nhân của ngươi là ai? Trẫm không những sẽ không giết ngươi, mà còn sẽ trọng dụng ngươi.”

“Tu luyện đến tu vi này của ngươi ít nhất cũng mất ba triệu năm. Đừng phá hỏng tu vi hàng triệu năm chỉ vì lòng trung thành. Điều đó không đáng đâu.”

“Haha!”

Diệp Thiên ngẩng đầu cười: “Chủ nhân của ta là Bắc Minh Giáo, ông hài lòng với câu trả lời này chưa?”

Anh đang lấy lùi làm tiến. Có đôi lúc càng nói mình là ai, càng khiến người ta không tin.

Quả nhiên, Minh Thiên Tiên Đế lắc đầu: “Ngươi định nói dối ta. Những tàn dư Bắc Minh Giáo đều là tép riu, cũng không đủ tư cách để sai khiến cao thủ có tu vi như ngươi.”

“Hừ hừ!”Diệp Thiên nói: “Tin hay không thì tùy, dù sao chủ nhân của ta là Bắc Minh Giáo. Ta được lệnh của Bắc Minh Giáo đến nhà họ Ngô giải phóng thần hồn của các tiên tôn và tiên vương như Chu Kình Thiên.”

Anh muốn biết thần hồn của những tiên tôn tiên vương này có ở trong nhà họ Ngô hay không, nếu không có thì anh yên tâm, nếu không thì cùng lắm kéo họ cùng chết mà thôi.

“Haha!”

Minh Thiên Tiên Đế cười nói: “Ngươi thật là xảo quyệt, biết dùng Bắc Minh Giáo để che giấu đấy, đừng tưởng rằng trẫm không biết, ngươi đến đây để cướp đoạt thần binh và pháp bảo, chuẩn bị cho thực lực của các quân lính dưới trướng chủ nhân ngươi. Giải phóng thần hồn của Chu Kình Thiên và những người khác chỉ là kế đánh lạc hướng của ngươi. Ta sẽ không bị các ngươi lừa.”

Nói đến đây, ông ta nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc chủ nhân của ngươi là Tiên Đế nào?”

“Ông đang nói nhảm gì vậy!”

Diệp Thiên giả bộ thẹn quá hóa giận: “Ta không biết ông đang nói cái gì. Ta tới đây để thả thần hồn của Chu Kình Thiên và những người khác. Nói cho ta biết, những thần hồn kia ở đâu?”

“Hừ!”

Ngô Huyền Chung lạnh lùng khịt mũi: “Những thần hồn đó đang được phong ấn trong pháp bảo nhẫn không gian của ta. Ngươi tự mình tiến vào nhà họ Ngô nhưng chưa đề cập đến thần hồn của Chu Kình Thiên và những người khác, mà chỉ quan tâm đến những pháp bảo phẩm cấp tối thượng trong nhà họ Ngô chúng ta, lại còn muốn lừa Tiên Đế, ngươi đang tự cho mình thông minh đấy à!”

Diệp Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm khi nghe được lời này.

Ở trong nhẫn không gian của ông ta là được rồi.

Sau đó anh giả vờ khó chịu nói: “Ông già chết tiệt này đang nói cái quái gì vậy!”

Ngô Huyền Chung đang định phản bác, Minh Thiên Tiên Đế đã giơ tay ngăn lại, nhìn Diệp Thiên nói: “Ngươi thật sự không nói cho kẻ chủ mưu đứng sau ngươi là ai sao?”

“Có chết cũng không nói!”

Diệp Thiên vô cùng vững vàng!

“Tốt lắm.”

Minh Thiên Tiên Đế tức giận nhìn: “Rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách trẫm không khách sáo!”

Vừa dứt lời, ông ta kêu lên: “Mở pháp trận!”

Thiện Thanh vương ngay lập tức tiến lên hành động.

Rất nhanh!

Rầm ầm ầm!

Một lỗ hổng mở ra trên bầu trời phía trên pháp trận, Minh Thiên Tiên Đế cùng một nhóm tùy tùng ngay lập tức tiếp cận lỗ mở của pháp trận.

Nhìn thấy điều này, cả thành phố bỗng sục sôi.

“Minh Thiên Tiên Đế sắp ra tay rồi! Thân phận của kẻ áo đen sắp bị bại lộ!”

“Haha! Thời điểm thú vị nhất đã đến! Minh Thiên Tiên Đế ra tay, mặt nạ của kẻ áo đen chắc chắn sẽ bị xé nát!”

“Chúng ta hãy chờ xem, kẻ áo đen là ai?”

“...”

Lúc này, Diệp Thiên hét lên:

“Đến đây đi! Ta chờ các người đến đấy!”

Khi vừa dứt lời, Diệp Thiên triệu hồi Bảo Giám Thiên Địa, thân hình chợt rung lên, thoắt cái xuất hiện sau lưng Lỗ Bình Vương, kích hoạt bảo thạch của Bảo Giám Thiên Địa vỡ ra.

“Hắn ta đang làm gì vậy?”

Mọi người đều cau mày.

“Không tốt!”

Ngay sau đó có người hét lên: “Hắn ta đang kích nổ năng lượng có thể phá hủy thành phố!”

Ngay khi lời nhận xét này vang lên, Minh Thiên Tiên Đế chấn động, ông ta muốn giết Diệp Thiên.

Ngay bây giờ!

Bùm!

Có một tiếng động lớn, thế giới rung chuyển, một đám mây hình nấm đáng sợ bay lên bầu trời, ngay lập tức nhấn chìm Minh Thiên Tiên Đế và đoàn tùy tùng của ông ta, một làn sóng xung kích lao ra, đập tan pháp trận ngay lập tức, Diệp Thiên và Lỗ Bình Vương đều bị chấn động bay ra ngoài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv