Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1101: Mang ra ngoài chém đầu





Người ra nói chuyện là một thanh niên mặc áo gấm lộng lẫy, đi cùng với hàng chục vệ binh mặc giáp đồng, một Kim Giáp Thần Tướng, một ông già mặc áo cà sa và một vài người đàn ông giống như doanh nhân.

“Thiếu Thành Chủ hỏi các người đấy, ai thiết kế phong ấn hả.” Kim Giáp Thần Tướng.

Một nhóm người nước ngoài rất bối rối, họ không hiểu gì cả.

“Thiếu Thành Chủ, Sùng Hổ Thần Tướng, đừng tức giận. Họ không hiểu ngôn ngữ của chúng ta.” Một doanh nhân nói với một nụ cười.

Sau đó, anh ta nhìn một nhóm người nước ngoài và hỏi bằng tiếng Anh không rành rọt: “Ai đã thiết lập phong ấn hả?”

Khả năng ngôn ngữ của tu sĩ rất cao, vị doanh nhân này đã từng ở đây, để thuận tiện hơn trong việc mua sắm vật dụng, ông ta đã học một số tiếng Anh nên có thể nói đơn giản hơn.

“Có thể là do tông chủ của Tuyết Thần Tông.” Một người nước ngoài đáp lại một cách yếu ớt.

Doanh nhân đã ngay lập tức dịch nó.

“Là do tông chủ của Tuyết Thần Tông làm sao?” Thiếu Thành Chủ nhíu mày nói: “Hiện tại, trên trái đất này vẫn còn một môn phải như vậy à?"

“Có thể thiết lập loại phong ấn mạnh mẽ này. Hầu hết bọn họ đều là cao thủ cấp bậc Tiên Tôn.” Lão già mặc áo bào nói.

“Khá lắm, ngay cả tôi cũng không phá được. Người thiết lập phong ấn, một là có tài nghệ phong ấn cao siêu, hai là tu vi cực kì cao.” Sùng Hổ Thần Tướng nói.

Nhị Thành Chủ gật đầu. Nói: “Hỏi một chút xem thử coi Tuyết Thần Tông là cái gì.”

“Tuyết Thần Tông đó như thế nào?” Doanh nhân hỏi.

Một người nước ngoài trả lời: “Tuyết Thần Tông do Diệp Bắc Minh điều hành. Anh ấy rất mạnh. Anh ấy đã quay trở lại trái đất cách đây năm năm để đặt phong ấn.”

Vị doanh nhân này liền dịch lại: “Anh ta nói đó là môn phái đó do một người tên là Diệp Bắc Minh xây dựng. Thực lực rất mạnh và đã quay trở lại trái đất cách đây năm năm để đặt phong ấn."

“Diệp Bắc Minh.” Thiếu Thành Chủ cau mày, sau đó tiếp tục nói: “Cái tên này đúng là chết tiệt, sao lại giống tên Diệp Bắc Minh kia vậy, thật sự làm ông đây giật mình.”

Nói đến đây, anh ta lại nói: “Hỏi tiếp xem người sáng lập kia đang ở đâu, dám lập phong ấn không cho chúng ta tiến vào, nhất định phải tiêu diệt người này, để không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng ta.”

“Hiện tại áo đeo ngực đang rất được ưa chuộc tại Tử Vi Tinh, mỗi món bán được ba tỷ rưỡi. Thiếu Thành Chủ ông đây vẫn muốn phát tài, nên không thể để tên kia làm đứt mất con đường làm ăn được.”

“Thiếu Thành Chủ nói quá đúng.” Doanh nhân rất vui mừng hỏi: “Người sáng lập ở đâu, dẫn chúng tôi đi tìm hắn.”

“Đi theo hướng này và băng qua Thái Bình Dương. Đó là nước Hải Nam. Hãy đến đó hỏi, bọn họ biết rõ Tuyết Thần Tông ở đâu.” Người nước ngoài nói.

Ngay sau đó, ông già mặc áo choàng đã đặt phong ấn để bảo vệ bên ngoài, và cả nhóm người bay đến Thái Bình Dương.

Tại thời điểm này, Tuyết Thần Tông.

Diệp Thiên và Tần Liên Tâm đang ngồi ở phòng khách, và Hoàng Phủ Thường ngồi bên cạnh Tần Liên Tâm, họ đang mỉm cười, bởi vì bọn nhỏ của họ sắp ra tòa và kết hôn.

Bên ngoài, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, toàn bộ bên trong Tuyết Thần Tông đều tràn ngập tiếng cười vui vẻ, mọi người đều sôi nổi lễ hội.

Không lâu sau, một giọng nói vang lên.

“Giờ tốt lành đang đến gần, mời cô dâu chú rể nhập đường!”

Đột nhiên tiếng pháo ngừng lại và âm nhạc nghi lễ vang lên.

Chẳng mấy chốc, dưới ánh mắt trông đợi của mọi người, chú rể mặc một bộ đồ thêu hoa văn rồng dắt tay cô dâu mặc váy cưới che mặt. Từ từ bước vào đại sảnh.

Trong hội trường bỗng có tiếng vỗ tay và tiếng hò hét, hết lời khen ngợi chú rể đẹp trai và cô dâu xinh đẹp.

“Bảo Bảo, anh Lạc, em bốn, đêm nay ba người đẹp trai quá!”

Đóa Đóa hét lên.

Bảo Bảo, anh Lạc và Hoàng Phủ Tư Thần đều nở nụ cười trên môi, họ nghe như thế đều mở miệng cười.

“Hahaha!”

Các bề trên của Tần Liên Tâm, các bề trên của Diệp Thiên đều nở nụ cười.

“Chị Đóa Đóa, cô dâu cũng rất đẹp!” Khả Doanh, sáu tuổi, vẫn đang được Đóa Đóa ôm, mỉm cười nói.

“Khải Doanh nói đúng. Cô dâu cũng rất xinh đẹp. Khi cô dâu chú rể sinh con, Khả Doanh lại lên chức cô rồi.” Đóa Đóa cười nói.

Khải Doanh rất vui khi nghe điều đó. Hét lên: “Cô dâu sinh con! Cô dâu sinh con!”

“Hahaha!”

Đầy ắp tiếng cười.

“Anh rể, sao gần đây anh không đi hành tinh khác? Em còn nghĩ là anh sẽ đi một hành tinh khác cưới vợ về.”Tần Lâm Văn bước tới chỗ Diệp Thiên nói.

“Đi sang một bên đi!” Tần Liên Tâm trừng mắt nhìn cậu ta, thật vất vả mới giữ được ông xã ở lại bên cạnh mình. Thằng nhóc này lại muốn anh rể đi chơi, đúng là thèm đòn!

“Hừm!” Tần Lâm Văn khịt mũi: “Có đứa con ngay lập tức đã quên em trai rồi. Em còn không biết em trai của chị sẽ bị độc thân năm sáu mươi tuổi không?”

“Haha!”

Diệp Thiên cười nói: “Cậu đi tìm ông Lâm bọn họ, lúc nào cậu về thì cứ chọn mấy thứ, thích cái gì cứ nói với bọn họ.”

“Anh rể vẫn thương em.”

Tần Lâm Văn cười tủm tỉm, chạy tới chỗ đám người Lâm Bá Thiên, bắt đầu nói.

Rất nhanh. Ba cặp cô dâu chú rể đến lễ đường thì dừng lại.

Một lúc sau, Thiên Hà Kiếm Tiên lớn tiếng hét lên: "Giờ lành đã đến, cô dâu và chú rể hãy bái thiên địa.”

“Nhất bái thiên địa!”

Ba cặp cô dâu chú rể cúi đầu quay mặt ra cửa.

“Nhị bái cao đường!”

Ba cô dâu và chú rể lại quay sang, và cúi đầu trước Diệp Thiên, Tần Liên Tâm và Hoàng Phủ Thường.

“Tốt, tốt!”

Diệp Thiên cười đến mang tai, không ngừng vỗ tay, trên mặt Tần Liên Tâm và Hoàng Phủ Thường đều tràn đầy vui mừng.

“Phu thê giao bái!”

Ba cô dâu, chú rể đứng đối mặt nhau. Bảo Bảo có chút kích động, đụng đầu vào Huân Nhi, dẫn đến một trận cười to.

“Đưa vào động phòng!”

Ba cặp cô dâu chú rể từ từ rời khỏi khung cảnh cầm những bông hoa đỏ, và Đóa Đóa được một nhóm đàn em đến đưa.

Diệp Thiên vẫn không quên hét lên: “Bảo Bảo, Lạc Lạc, Tư Thần, động phòng cho tốt, không cần phải ra ngoài chúc rượu đâu. Bố sẽ uống rượu thay các con. Chỉ cần làm cô dâu có cái bụng to là được rồi. Lớn sớm để bố bế cháu nội.”

“Hahaha!”

Cả khán phòng cười ồ.

Tuy nhiên, cô dâu chú rể chưa kịp rời khỏi hội trường.

"Không ổn! Tông chủ, không tốt!”

Một đệ tử kinh hãi chạy lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Đột nhiên mọi người đều cau mày.

“Nói.”

Diệp Thiên từ trên đại điện đứng lên, nụ cười trên mặt thoáng qua.

“Tông chủ, một nhóm người tự xưng là từ Tử Vi Tinh đã đến Tuyết Thần Tông chúng ta và nói rằng họ muốn gặp người sáng lập. Bọn chúng đập hàng chục cái bàn trên boong tàu, nói rằng nếu người sáng lập không ra ngoài. Thì bọn chúng sẽ giết sạch tất cả mọi người, biến hôn lễ thành đám tang.”Tên đệ tử của Tuyết Thần Tông một hơi nói ra.

“Mẹ nó!”

Diệp Thiên đột nhiên bùng nổ.

Ba người con kết hôn, trong một ngày quan trọng như vậy, có người đến gây rối. Đúng là đang tìm kiếm cái chết!

“Quốc Trượng, Đỉnh Thiên, Bá Thiên, Thương Thiên, cùng tôi đi ra xem, xem thứ nào liều mạng, dám chạy vào địa cầu. Đến Tuyết Thần Tông chúng ta gây sự!”

Diệp Thiên thực sự tức giận, bỏ lại một lời rồi sải bước đi ra ngoài.

“Vâng!”

Quốc Trượng và những người khác ngay lập tức làm theo.

“Không phải là một dấu hiệu tốt!”

Huyền Cực Tiên Tôn thầm nói trong lòng, liền đi theo ra ngoài.

Lúc này, trên boong tàu bên ngoài.

Bùm! Bùm! Bùm!

Một bàn tiệc. Bị một đám thị vệ giáp đồng đập phá.

“Đập tan! Đập nát cho Thiếu Thành Chủ đây! Dám phong ấn cổng truyền tin, ông đây sẽ đập phá hôn lễ của hắn để cho hắn biết thân phận thấp hèn của mình!”

Hai tay Thiếu Thành Chủ chắp vào eo, hét lên.

Đúng lúc này, một tiếng quát mạnh mẽ vang lên.

“Đều là chán đời rồi phải không? Dám đến Tuyết Thần Tông làm loạn, không cần biết các người là ai, hôm nay đều sẽ chết!”

Lâm Bá Thiên giận dữ hét lên.

Đột nhiên, đám thị vệ giáp đồng cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ, tất cả đều không nhịn được dừng lại, lần lượt lùi lại phía sau.

“Này!”

Thiếu Thành Chủ đột nhiên không vui, cao giọng nói: “Một đám người bản địa, dám mắng thiếu chủ ông đây, đúng là con mẹ nó chán sống rồi!”

Không ngờ, ngay khi giọng nói của anh ta vừa rơi xuống, ba doanh nhân hai bên trái phải của anh ta đột nhiên chấn động thân thể, sắc mặt biến đổi điên cuồng từ đỏ sang trắng, rùng mình một cái, cuối cùng quỳ rạp xuống đất bắt đầu khóc.

“Quốc Trượng gia, Thần Võ Vương, Trung Võ Vương, Duệ Võ Vương, các người...tại sao các người lại ở đây?”

“Cái gì?”

Những lời nói của ba doanh nhân đã làm thay đổi đáng kể biểu hiện của Thiếu Thành Chủ, ông già mặc áo choàng nói.

“Ba ông chủ, bọn họ…bọn họ…” Thiếu Thành Chủ giật mình đến mức không nói nên lời.

Một ông chủ đã muốn khóc và nói: “Đây là Quốc Trượng gia, Thần Võ Vương Lâm Bá Thiên, Trung Võ Vương Dương Đình Thiên, Duệ Võ Vương, Triệu Thương Thiên.”

“Nếu tôi không nhầm, Diệp Bắc Minh có thể có vấn đề với miêu tả của nhóm người, nhưng đó thực sự là Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Minh đáng kính của họ.”

Ầm!

Thiếu Thành Chủ, Sùng Hổ Thần Tướng, ông già mặc áo choàng và thị vệ giáp đồng đều như bị sét đánh, và đầu óc đột nhiên trống rỗng.

Ngay sau đó, Thiếu Thành Chủ cố nặn ra một nụ cười và: “Xin lỗi, chúng tôi đã đến nhầm chỗ. Chúng tôi sẽ trả tiền cho những thứ bị đập phá. Các người cầm nhẫn không gian này đi. Có rất nhiều thứ tốt trong đó. Tạm biệt."

Nói xong, một nhóm người chuẩn bị chạy về.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng và cay độc vang lên từ phía sau họ.

“Địa bàn của tôi là chỗ mấy người thích đi thì đi thích đến thì đến sao? Đều để lại mạng sống đi!”

Nói đến đây, Diệp Thiên xua tay hét lớn: “Bắt hết, lôi ra ngoài, chém sạch!”

“Vâng! Tôn Thượng!”

Quốc Trượng gia và những người khác chuẩn bị sẽ ra tay ngay lập tức.

“Chờ đã!”

Huyền Cực Tiên Tôn đột nhiên hét lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv