“A! Tông chủ trở về rồi! Tông chủ của chúng ta trở về rồi!”
Tất cả đệ tử Thần Tông trên boong tàu đều vui mừng sôi trào.
Nếu như bọn họ đoán không sai thì lần này Tông chủ trở về, nhất định sẽ mang theo rất nhiều tài liệu về cho bọn họ tu luyện.
Vì vậy nhìn thấy Diệp Thiên trở về, mọi người đều giống như đứa bé nhìn thấy ba mẹ đi chợ về, nhất định sẽ có đồ ăn, vậy nên cực kì vui vẻ.
“Cái anh này, cuối cùng cũng biết về rồi!”
Trong Tuyết Thần Tông, Tần Liên Tâm nghe thấy tiếng reo bên ngoài, ban đầu còn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn tu luyện, bèn lập tức dừng tu luyện lại, phủi đất đứng lên, bước ra khỏi phòng hô: “Các chị em ơi, người đàn ông của chúng ta trở về rồi, mau cùng tôi đi ra nhìn anh ấy chút.”
Ngay lập tức Thần Diệp Hy, Thẩm An Kỳ, Hoàng Phủ Thường, Dương Tử Hi, Giang Ánh Tuyết, Ngụy Ánh đều từ trong phòng chạy ra.
“Ba trở về rồi! Ba ba của chúng ta trở về rồi!”
Không biết là đứa nhóc nào reo lên.
Bịch bịch!
Một đám con nít cũng chạy ào ra khỏi phòng.
Tất cả đều chạy ra phía boong tàu.
“Ba ba, Nữu Nữu rất nhớ ba đó!”
Vừa đến boong tàu, Diệp Thiên từ trên thần thú bước xuống, Nữu Nữu đã giang rộng hai tay vào vào trong lòng Diệp Thiên.
“Ha ha!”
Diệp Thiên ôm chặt Nữu Nữu, vuốt ve khuôn mặt ngoan ngoãn của con nhóc, nói: “Ba cũng rất nhớ Nữu Nữu, hơn ba năm không gặp, Nữu Nữu và chị Đóa Đóa đều trở thành cô gái lớn rồi.”
Nữu Nữu cười hì hì, lộ ra một vẻ ngại ngùng rất đáng yêu.
“Ba!”
Lúc này, Lạc Lạcđưa một đám em trai em gái cùng đi ra.
“Ôi! Các bảo bối! Để ba ôm một cái nào!”
Mấy đứa nhóc này sinh sau, nên mới chỉ ba bốn tuổi. Diệp Thiên thích nhất là ôm mấy đứa nhỏ lớn tầm như vậy. Bế trên vai hai đứa, ôm trên tay hai nhóc, cười không khép miệng lại được.
"Trời ơi! Sao Tôn Thượng nhiều con thế này? Không phải trước kia ngài ấy không muốn có con hay sao?”
Lâm Bá Thiên và Triệu Thương Thiên sửng sốt ngây người.
"Ha ha ha!"
Dương Đỉnh Thiên cười nói: “Lần đầu tiên tôi tới đây cũng tò mò chuyện này đấy. Nhưng mà con người ai mà chẳng có lúc thay đổi, nhưng mà một đám nhóc con cũng rất náo nhiệt mà!”
“Ha ha!”
Ba người và Quốc Trượng đều đồng loạt cười to.
Tiên Tôn Huyền Cực cũng là người thích loli nên cũng cười ha ha đi về hướng đám nhóc con nhà Diệp Thiên.
"Liên Tâm, có nhớ anh không?”
Tần Liên Tâm đảo mắt liền nhìn thấy có thêm ba cô gái, cô có biết Huân Nhi, còn lại hai cô gái nữa thì không quen, liền khẽ nói: “Khẩu vị của anh bây giờ thay đổi rồi ha, thích thiếu nữ nữa, còn sinh thêm một đứa nhỏ đem về luôn, thật là tài giỏi mà!”
“Hụ!”
Mấy người Thần Diệp Hy bụm miệng cười.
“Em hiểu lầm rồi, Liên Tâm.” Diệp Thiên vội vàng giải thích: “Hai cô bé giống với Huân Nhi thôi, là anh đưa con dâu về cho mấy đứa nhỏ thôi.”
“Đây!” Diệp Thiên chỉ vào Tô Thiên Phục nói: “Đây là cô bé anh đưa về cho Lạc Lạc, một lát nữa hỏi xem Lạc Lạccó thích hay không.”
Sau đó, hắn lại chỉ về phía Lam Linh Nhi: “Đây là anh chọn cho Tư Thần, lát nữa anh sẽ bảo người gọi Tư Thần về xem con có thích không.”
Tiếp đó, Diệp Thiên chỉ vào Đóa Đóa trong ngực Khả Doanh: “Còn đứa nhỏ này là Khả Doanh, đúng thật là con của anh, nhưng mẹ đứa bé đã không còn nữa. Liên Tâm, em phải…”
Không đợi Diệp Thiên nói hết câu, Tần Liên Tâm đã chạy đi, bế lấy Khả Doanh từ trong tay Đóa Đóa, hôn Khả Doanh một cái rồi ngập tràn tình thương người mẹ mà hỏi: “Con tên là Khả Doanh đúng không nào?”
"Vâng ạ. Chị… chị...?” Khả Doanh gãi gãi đầu.
Đóa Đóa cười phốc một tiếng, nói: “Khả Doanh, đây là mẹ của chị Đóa Đóa, cũng là mẹ của em.”
Tần Liên Tâm đật đầu, cười hiền dịu nói: “Khả Doanh, gọi mẹ nào. Từ nay về sau mẹ chính là mẹ của con. Mẹ ôm con đi ngủ có được không nào?”
“Vâng ạ!”
Khả Doanh cười lên, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẹ ơi.”
Sau đó hôn lên mặt Tần Liên Tâm một cái, vui vẻ nói: “Khả Doanh lại có mẹ ôm Khả Doanh rồi!”
Nghe thấy vậy mấy người Tần Liên Tâm đều đỏ hoe mắt.
Các cô đều đã làm mẹ, hiểu rõ nhất đứa trẻ nhỏ như vậy cần phải có mẹ yêu thương.
“Ngoan quá!” Tần Liên Tâm cực kì yêu thích đứa bé.
Mấy người Thần Diệp Hy cũng đi qua ôm đi qua ôm Khả Doanh.
Diệp Thiên nhìn thấy rất vui mừng. Khả Doanh mặc dù không có mẹ ruột nhưng con bé còn có những người thương yêu mình như mẹ ruột, con bé sẽ không bị thiếu vắng tình mẹ, cũng tin tưởng rằng mấy người Tần Liên Tâm sẽ đối xử tốt với con bé.
Diệp Thiên vừa về, Tuyết Thần Tông liền trở nên náo nhiệt. Tất cả mọi người đều không tu luyện nữa mà nhao nhao ra nhận tài liệu.
Lần này Diệp Thiên mang về các tài liệu phong phú, chỉ riêng đá Nữ Oa đã cho mọi người hơn một vạn tấn rồi.
Đệ tử Tuyết Thần Tông là ai chứ? Tu vi đều còn thấp nên tốc độ tiêu hao rất chậm. Hơn một vạn tấn này đủ để bọn họ tu luyện hơn một trăm năm.
Sau khi chia xong các tài nguyên, Hoàng Phủ Tư Thần cũng bị Diệp Thiên phái người đi gọi về.
Đêm đó mọi người mở tiệc, qua ba lượt rượu, Diệp Thiên chỉ vào Lam Linh Nhi nói với Hoàng Phủ Tư Thần: “Lão tứ, cha tìm cho con nàng dâu này, con nhìn xem có thích hay không?”
Hoàng Phủ Tư Thần nhìn thoáng qua, cảm thấy cô gái còn xinh đẹp hơn cả con gái ở Thiên Hoang. Vì vậy, cậu ta ôm quyền nói: “Những thứ ba ban cho con, con đều thích.”
“Ha ha!”
Diệp Thiên thoải mái cười lớn: “Thích thì tốt, thích thì tốt!”
Hoàng Phủ Thường cũng rất vui vẻ, liền đi tới bên cạnh Lam Linh Nhi, hỏi: “Lam Linh Nhi, dì là mẹ của Tư Thần, con có vừa ý với con trai ta không?”
“Dạ có ạ.” Lam Linh Nhi cũng xấu hổ, gật đầu nói: “Nhìn anh ấy mạnh mẽ cường tráng, so với A Bảo còn có cảm giác đàn ông hơn, con thích con trai như vậy.”
Hoàng Phủ Thường nghe vậy rất vui vẻ.
Nhưng Tần Liên Tâm nghe xong vẻ mặt liền khó coi.
Con trai của cô chẳng lẽ không có cảm giác đàn ông sao?
Cái đứa nhỏ này sao nói chuyện lại làm tổn thương người khác thế chứ?
Đương nhiên trong lòng Diệp Thiên cũng khó chịu, tất cả đều là con của hắn, hắn không thể khen đứa này, chê đứa kia được.
Thế là hắn ho khan hai tiếng, nói: "Tư Thần là người đem quân đánh giặc, có khí khái của võ tướng. Còn A Bảo chưa từng đem quân đi đánh, nên thiếu đi loại khí khái kia, nhưng lại có thêm một khí tức văn nhân nho nhã.”
“Vì vậy mới nói mỗi người một ý, con thích kiểu người như Tư Thần, nhưng Huân Nhi lại thích kiểu người như A Bảo vậy, vậy mới nói là làm dâu trăm họ, khó bề chiều hết lòng người.”
“Phu quân nói có lý.” Thần Diệp Hy cười một cái giảng hòa: “Tôi cảm thấy Tư Thần và A Bảo đều có những ưu điểm khác nhau, đều rất có cảm giác đàn ông. Chỉ là đứng từ góc độ khác nhau nên ánh mắt nhìn sự việc khác nhau mà thôi.”
"Ta nói một câu." Tiên Tôn Huyền Cực mở miệng: "Văn quản thiên hạ, võ đánh thiên hạ. A Bảo có khí tức của văn nhân, Tư Thần có khí tức của võ tướng, cả hai đứa đều là phụ tá đắc lực của ba chúng."
"Tiên Tôn Huyền Cực nói rất hay!"
Mấy người Lâm Bá Thiên vỗ tay nói.
Bầu không khí lập tức trở nên vui vẻ.
Tần Liên Tâm cũng không còn để lòng nữa.
Có bà mẹ nào mà con mình bị chê bai có thể dễ chịu trong lòng chứ?
“Ha ha! Mọi người cùng nhau uống một ly nào!”
Diệp Thiên chuyển hướng đề tài, nâng ly nói.
Mọi người uống hết ly này, Diệp Thiên chỉ về hướng Tô Thiên Phục nói với Lạc Lạc: “Lạc Lạc, con bé tên là Tô Thiên Phục, là một cô bé nhanh nhẹn thông minh, để cô bé làm vợ con, con có đồng ý không?”
“Ba, con…” Lạc Lạccó vẻ hơi ngại ngùng. Tính cách của cậu và A Bảo giống nhau, đều là kiểu dễ ngại ngùng.
"Các anh của con đều có cô dâu nhỏ rồi, em trai con cũng có rồi. Nếu con cảm thấy thích thì cứ nói, không có gì mất mặt cả. Còn nếu không muốn thì để khi khác ba lại tìm người khác cho con.” Diệp Thiên nói.
“Ba bận rộn như vậy vẫn còn tốn công sức tìm vợ cho con, con không đành lòng. Vậy… con muốn ạ, như vậy thì ba sẽ bớt bận rộn đi một chút.” Lạc Lạcsau khi suy nghĩ một chút liền nói.
"Ha ha, được!"Diệp Thiên rất vui vẻ, vẫn là Lạc Lạcbiết đau lòng cho ba.
Mọi người cũng khen Lạc Lạcmột hồi.
Mọi người cũng đều đối Lạc Lạcdừng lại khen.
"Vậy ba hôn sự này cứ quyết định như vậy đi."
Diệp Thiên nói nhìn về phía Tiên Tôn Huyền Cực: "Lão đầu, ngài giúp tôi chọn một ngày hoàng đạo, để cả ba đứa nhỏ cùng làm đám cưới vào một ngày.”
“Được.”
Tiên Tôn Hoàng Cực đồng ý, đã lấy nhiều đá Nữ Oa của Diệp Thiên như vậy, sao ông lại không có lòng được chứ.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Diệp Thiên liền cùng Tần Liên Tâm trở về phòng.
Vừa về tới gian phòng, Tần Liên Tâm liền vòng hai tay ôm lấy cổ Diệp Thiên, thở gấp nói: “Cái tên quỷ nhà anh, đi mấy năm không trở về, em cũng sắp quên hết cảm giác đó rồi. Mau sủng em, để em nhớ lại cảm giác đó đi.”
“Được, vợ yêu của anh.”
Diệp Thiên lập tức ôm lấy cô, vừa đặt cô lên giường liền đè lên trên.
Hai người củi khô bốc lửa, vừa gặp nhau là đã không thể dừng lại được.
Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, Quốc Trượng Gia, Tiên Tôn Huyền Cực, năm người đều muốn biết Trái Đất có thật sự như lời nói của Tô Thiên Phục, là do Địa Thư biến thành hay không, có rất nhiều thánh nhân thật không.
Vì để chứng thực, năm người liền đến cái hố sâu kia, bắt đầu phá khối đá Địa Tủy kia.
Sáng sớm hôm sau.
Sau một đêm chiến đấu kịch liệt, Diệp Thiên ôm Tần Liên Tâm nằm ngủ chưa được bao lâu đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gọi giục giã.
“Tôn Thượng! Tôn Thượng! Nhanh nhanh nhanh! Đào được bảo bối! Đào được bảo bối lớn!”