Hồi đó, Bắc Minh Giáo đã bị tấn công quá đột ngột, bảy vị tiên đế chỉ huy các cao thủ dốc hết dốc toàn bộ lực lượng, lặng lẽ trà trộn vào thành Ninh Thiên, nơi tọa lạc của Bắc Minh Giáo, và phát động một cuộc tấn công chớp nhoáng vào giáo đình của Bắc Minh Giáo, gần như với tình hình sét đánh không kịp bưng tai, nghiền nát Bắc Minh Giáo thành mảnh đất khô cằn.
Tất cả các lãnh đạo cấp cao, người đẹp hậu cung, đệ tử, binh lính triều đình... hàng trăm triệu người ở Bắc Minh Giáo đều bị nghiền thành bột mịn chỉ trong chốc lát.
Có thể nói, đến lúc chết, họ cũng không biết mình đã chết như thế nào.
Về phần Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên, bọn họ là những vị vua trên các tinh cầu khác, cũng không biết rằng Quốc Trượng Gia và quân sư đã rời đi trước.
Sau khi biết rằng Bắc Minh Giáo đã bị tiêu diệt, toàn bộ giáo không còn ai sống sót. Bọn họ đều cho rằng Quốc Trượng Gia và quân sư, những nhân vật cốt cán cao cấp của Bắc Minh Giáo này, đều đã bị giết chết trong cuộc tấn công chớp nhoáng kia rồi.
Vì vậy, sau hơn một nghìn năm, khi gặp lại Quốc Trượng Gia, bọn họ cảm thấy hết sức kinh hãi.
Tất nhiên, nhiều hơn cả là ngạc nhiên vui mừng và phấn khởi.
"Ha ha ha!"
Quốc Trượng Gia trông có vẻ rất vui khi nhìn thấy ba người họ. Ông dang tay, ngẩng đầu lên và mỉm cười: "Bá Thiên, Đỉnh Thiên, Thương Thiên, đã lâu rồi không gặp. Lão phu rất nhớ các người!"
"Chúng tôi cũng vậy Quốc Trượng Gia!"
Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, ba người họ bước ra chào đón, như thể ba đứa trẻ nhìn thấy người cha đã thất lạc từ lâu của mình, tất cả đều khóc vì vô cùng vui mừng, làm trò lau nước mắt của Quốc Trượng Gia.
Mặc dù Quốc Trượng Gia là người kế nghiệp của Diệp Thiên. Tuy nhiên, Quốc Trượng Gia lại lớn tuổi hơn bọn họ rất nhiều, hơn nữa có tu vi cao, quyền lực cũng lớn, lại là ba vợ của Diệp Thiên, là Quốc Trượng đương triều dưới một người trên vạn người, ngoại trừ quân sư có thể ngồi cùng bàn với ông thì trong toàn giáo không có người thứ hai.
Chính vì vậy mới cho ba người bọn họ cảm giác khi nhìn thấy Quốc Trượng Gia như nhìn thấy cha mẹ mình.
"Ha ha ha!!!"
Quốc Trượng Gia lại cười to, nước mắt giàn giụa trên đôi mắt già nua, vỗ vỗ cánh tay của ba người, hăng chí nói: "Ba người các cậu còn có sự tích Kình Thiên. Năm đó lão phu phái người đến Tử Vi Tinh nên cũng biết được một chút. Các cậu đều rất giỏi, không bị đại quân hàng triệu tỷ của bảy đại giáo dọa cho sợ hãi, càng không chịu đầu hàng. Tổ chức tất cả các tướng lãnh, tinh chủ bên ngoài giao chiến với bảy đại giáo. Tuy rằng thất bại vẫn vẻ vang, lão phu khâm phục dũng khí và sự can đảm của các người, không hổ là ái tướng tâm phúc của tôn thượng!"
Cả ba rất vui khi được Quốc Trượng Gia khen ngợi, gãi đầu cười ngây ngô.
“Đúng rồi Quốc Trượng Gia, làm thế nào mà ông còn sống sót sau vụ đột kích chớp nhoáng đó vậy?” Triệu Thương Thiên hỏi.
"Nói ra thật xấu hổ!"
Quốc Trượng Gia kể lại đại khái chuyện quân sư mang bọn họ ra ngoài.
Sau khi nghe xong, Dương Đỉnh Thiên xúc động nói: "Quân sư liệu sự như thần, trước tiên mang ba mươi sáu vị hãn tướng bao gồm cả Quốc Trượng Gia. Vì đợt phản công của tôn thượng sau này mà để lại mồi lửa cháy lan ra, đây chính là một chuyện rất tốt."
"Đúng vậy đúng vậy!"
Lâm Bá Thiên và Triệu Thương Thiên đều đồng ý.
Đùa thôi, nếu không phải quân sư đưa Quốc Trượng Gia và những người khác đi, cuộc tấn công chớp nhoáng do bảy vị tiên đế phát động có thể diệt Quốc Trượng Gia và những người khác trong tích tắc.
Phải biết rằng, các cao thủ dưới trướng bảy vị tiên đế cao thủ nhiều như mây, Tiên Tôn từ viên mãn trở lên đã tham gia vào cuộc đột kích chớp nhoáng đó có gần trăm người. Diệp Thiên không có ở đó, quân đội cũng chưa tập hợp. Các cuộc tấn công chớp nhoáng do các vị Tiên Tôn này phát động là kinh khủng biết bao, Bắc Minh Giáo căn bản không có chút phản kháng nào.
Đương nhiên, trước khi bọn họ chắc chắn tiêu diệt được Diệp Thiên, bảy vị tiên đế cũng không dám làm gì Bắc Minh Giáo. Chính như năm đó Diệp Thiên đi du ngoạn vũ trụ, bảy vị tiên đế có rất nhiều cơ hội tiêu diệt Bắc Minh Giáo trong khoảnh khắc, nhưng họ họ lại không làm vậy vì sợ Diệp Thiên quay lại và trả thù họ.
Cho dù một mình Diệp Thiên cũng không gây ra được quá nhiều sóng gió, cả khi đối đầu trực diện thì bọn họ có rất nhiều biện pháp tiêu diệt được Diệp Thiên. Bọn họ chỉ sợ Diệp Thiên chơi du kích với bọn họ, thế thì cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không dễ chịu gì mấy.
Đó là lý do tại sao cần phải phát động công kích khi Diệp Thiên độ kiếp, vừa có thể tiêu diệt cả Bắc Minh Giáo, cũng có thể tiêu diệt Diệp Thiên. Vĩnh viễn cắt đứt tai họa về sau.
Chỉ là không ai nghĩ rằng thần hồn của Diệp Thiên lại bất tử bất diệt. Sau hơn một nghìn năm, hắn sắp sửa ngóc đầu trở lại phản công Tử Vi Tinh.
Sau khi bốn người nói chuyện phiếm một phen, Tiên Tôn Huyền Cực mới nói: "Xem ra lần này cậu đuổi theo Sử Đông Lai đã thu hoạch được không ít. Triệu tập lại nhiều thuộc hạ cũ như thế, còn điều khiển sáu hành tinh, bắt đầu chiêu mộ binh sĩ. Vậy là cách cuộc phản công càng ngày càng gần rồi."
“Sao nào, ông không vui?” Diệp Thiên cười, vỗ vỗ vai Tiên Tôn Huyền Cực.
Tiên Tôn Huyền Cực trợn tròn mắt: "Lão phu vui được cái rắm, có thể thành công thì sẽ có rất nhiều người chết, dù không thành công thì cũng sẽ có rất nhiều người chết. Sợ nhất chính là không thành công, mấy đứa đều là những đứa trẻ dễ thương đáng yêu, tất cả đều không sống sót được. Lão phu thật sự rất sợ sẽ có một ngày như thế."
Nói xong, ông ta thở dài, chạm vào khuôn mặt Đóa Đóa, rồi lại nhéo gò má béo tròn của Tiểu Khả Doanh, sau đó chắp hai tay sau lưng quay trở lại vào trong phòng.
Để lại đoàn người Diệp Thiên im lặng tại chỗ.
"Ông ấy là...?" Quốc Trượng Gia hỏi. Thầm muốn đánh cho ông lão này vài cái, ai bảo ông ta cứ nói mấy lời hết sức xui xẻo.
Triệu Thương Thiên nhỏ giọng nói: "Sư phụ của tôn thượng, Tiên Tôn Huyền Cực."
Điều này khiến Quốc Trượng Gia hoảng hốt.
Đây là một đại cao thủ trung kỳ viên mãn thái hư đấy!
Cũng may là ông không ra tay đánh ông già này, nếu không thì hậu quả thật thảm hại!
Tất nhiên, ông không biết rằng Tiên Tôn Huyền Cực đã bị hạ cấp.
"Ba người trước tiên đưa Quốc Trượng Gia đi uống mấy bình đi, một lát nữa bổn tọa sẽ tới đó." Diệp Thiên nhẹ giọng nói.
Ba người bọn họ đáp lại và rời đi cùng với Quốc Trượng Gia.
Bị lời nói của Tiên Tôn Huyền Cực ảnh hưởng, nội tâm Diệp Thiên sinh ra thương cảm.
Sau hơn một năm bị hóa thân Thiên Đạo nhốt trong giếng mỏ, hắn cũng đã nghĩ đến điều này, nhưng hắn không dám nghĩ tiếp nữa bởi vì quả thật hắn cũng sợ sẽ có một ngày như vậy.
"Thực Thiết Thú, lại đây."
Diệp Thiên vẫy tay, Thực Thiết Thú liền nhấc thân thể béo ú của nó bước tới.
“Cha, nó không phải là bảo vật quốc gia của quê hương chúng ta hay sao?” Lúc này Đóa Đóa mới chú ý đến Thực Thiết Thú. Không nhịn được mà chạm vào cái đầu đầy lông của Thực Thiết Thú.
“Thích không?” Diệp Thiên sờ sờ đầu Đóa Đóa.
Đóa Đóa gật đầu như củ tỏi: "Thích lắm, rất dễ thương!"
Diệp Thiên nở nụ cười từ ái: "Chính nó đã cứu Khả Doanh, cha muốn mang Khả Doanh đi. Nó không muốn xa Khả Doanh cho nên mới đi theo."
"Khả Doanh vẫn còn nhỏ, vậy nên trước tiên cha sẽ bắt nó làm thú cưng của con. Con hãy dẫn Khả Doanh theo chơi với nó."
"Dạ được!"
Đóa Đóa rất vui, ôm Khả Doanh chơi với Thực Thiết Thú trong vườn hoa. Diệp Thiên ngồi trong đình nghỉ mát, nhìn hai cô con gái chơi đùa với nhau rất vui vẻ. Có tiếng cười như chuông bạc, khóe miệng của hắn cũng luôn duy trì tươi cười.
Hắn cầu mong các con của mình được mãi mãi hạnh phúc, vui vẻ và bình an.
Ngay sau đó, Huân Nhi cũng chạy ra ngoài, đi theo Đóa Đóa và Khả Doanh cùng chơi đùa với Thực Thiết Thú. Xích Nhãn Kim Mao Hống không phục. Dựa vào đâu mà các người cứ chơi với nó mà không chơi với tôi? Chẳng lẽ tôi không đủ dễ thương à?
Kết quả là, nó đã trở thành một chú chó con to xác chạy qua chơi cùng mọi người. Tiếng cười đùa của lũ trẻ ngày một lớn hơn, thậm chí A Bảo vì sợ bị cha mắng nên cũng chạy đến chơi chung.
Quả nhiên, Diệp Thiên nhìn thấy cậu đi ra, liền trừng mắt nói: "Bảo Bảo, lại đây."
A Bảo cứng đờ người, nhưng vẫn bước tới, gãi gãi đầu cười một cách ngây ngô: "Cha, có chuyện gì vậy?"
"Để cha bắt mạch cho con. Xem con có phải là bị suy thận hay không, nhanh như vậy mà đã ra rồi." Diệp Thiên nói.
A Bảo trợn mắt nói: "Cha, cha đang nói cái gì vậy, con và Huân Nhi, không... không có làm chuyện đó mà."
“Bảo à.” Diệp Thiên khoác vai A Bảo, nói lời rất nghiêm túc, tha thiết: "Đời người đàn ông có ba việc vui, một là đêm tân hôn, hai là khi tu vi đột phá, ba là có được thứ gì đó tốt."
"Những thứ tốt đẹp đó, cha sẽ cho con. Muốn tu vi đột phá, cha cũng có thể giúp con. Chỉ có đêm tân hôn thì con phải dựa vào chính bản thân mình. Cha hy vọng con cũng như Lạc Lạc, và cả các em trai của con, có thể làm những người đàn ông vui vẻ. Vì vậy, sớm "làm" Huân Nhi một chút, sớm vui vẻ một chút, không phải là rất tuyệt vời hay sao?"
A Bảo nghe đến nỗi sởn gai óc: "Chỉ cần có thể ở bên cạnh Huân Nhi con cũng đã rất vui vẻ. Không quan trọng là có làm hay không."
Nói xong cậu chạy đi như đang bỏ trốn.
Diệp Thiên trợn mắt, thầm mắng trong lòng: "Thật sự là không thể giúp đỡ nổi một kẻ vô dụng như con mà, người lớn đến từng này rồi mà ngay cả con gái cũng không dám làm. Cha sợ con không làm sớm thì sau này sẽ không có cơ hội làm nữa!"
...
Vì Thủy Lam Tinh đã được hợp nhất, Lâm Bá Thiên và những người khác cũng đã tập hợp hàng trăm tỷ quân trong khoảng thời gian này, vẫn đang trưng thu thêm. Vì vậy Diệp Thiên không muốn ở lại quá lâu. Ngày hôm sau, hắn đã đưa bọn trẻ đi, cùng với bốn thuộc hạ, Tiên Tôn Huyền Cực hòa thượng, đệ tử của Sử Đông Lai là Tô Thiên Phục, Bích Nhãn Kim Lân Thú, và Liệt Diệm Phi Lân Thú, cùng nhau rời khỏi Thủy Lam Tinh.
Hắn không đưa tiên tử Nghê Hoàng theo, bởi vì tiên tử Nghê Hoàng cũng giống như Thượng Quan Quỳnh Dao, đều thích dẫn binh đánh giặc, cũng hy vọng sẽ được sóng vai chiến đấu cùng hắn trong tương lai. Vì thế Diệp Thiên để cô ấy ở lại trong quân doanh, cho hai cha con cô ấy đá Nữ Oa để bọn họ tu luyện.
Đối với đệ tử của Sử Đông Lai, Diệp Thiên thấy ngoại hình cô ta khá xinh đẹp, vả lại trong khoảng thời gian này, cô ta cùng với Đóa Đóa và những người khác chơi đùa với nhau rất vui vẻ nên hắn định mang cô ta về để xem Lạc Lạc có muốn hay không.
Thuận đường hắn còn đến Thanh Long Tinh và đưa Lam Linh Nhi đi cùng.
Có bùa tăng tốc và Xích Nhãn Kim Mao Hống, tốc độ di chuyển trên thiên lộ cực kỳ nhanh, mấu chốt là sau khi đến Thanh Long Tinh đều phải đi qua cổng truyền tống. Bởi thế, trong vòng chưa đầy mười ngày, bọn họ đã đến Trái Đất.
"Oa! Cuối cùng cũng trở lại Trái Đất! Con có thể gặp lại mẹ rồi!"
Ngay khi chạm đến Trái Đất, Đóa Đóa đã hét lên sung sướng.
Tô Thiên Phục nghe vậy liền nhíu mày hỏi: "Nơi đây chính là Trái Đất trong truyền thuyết?"
"Hả?" Diệp Thiên cũng nhướng mày: "Trái Đất trong truyền thuyết? Còn có truyền thuyết gì nữa?"
“Các người không biết à?” Tô Thiên Phục rất ngạc nhiên.
Quốc Trượng Gia, Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, và thậm chí cả Tiên Tôn Huyền Cực cũng lắc đầu, tỏ vẻ rằng họ không biết.
Diệp Thiên thuận miệng hỏi: "Nếu cô biết truyền thuyết gì về Trái Đất thì hãy kể cho chúng tôi nghe xem."