"Báo ứng, đây thật đúng là báo ứng mà!"
"Bọn họ phải chịu quả báo là đáng đời. Vừa nghe tin cậu Diệp bị yêu thú bắt xuống quặng mỏ mấy ngày không ra, đã vội kết luận cậu Diệp đã chết, tiến hành đuổi giết diệt sạch nhà họ Lăng, còn giết chết cả Lăng Tố Như, làm sao cậu Diệp có thể tha thứ cho bọn họ chứ!"
"Tôi nghe nói Lăng Tố Như đã sinh cho cậu Diệp một đứa con gái đó. Xem ra cô bé kia cũng bị giết rồi cũng nên. Nếu tôi mà là cậu Diệp, tôi cũng sẽ tàn sát tất cả những gia tộc đó!"
“...”
Nhất thời, toàn thành đều thảo luận sôi nổi.
Lúc này, nhà họ Nam Cung.
“Ông chủ! Không hay rồi! Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Một tiếng gọi thất thanh vang vọng cả nhà họ Nam Cung.
Chỉ một loáng sau, toàn bộ mấy vạn người nhà họ Nam Cung lục đục tràn ra ngoài như nước.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Trên mặt người nào cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc.
“Có chuyện kinh hãi gì mà lại đột ngột như vậy?”
Ông chủ Nam Cung từ sảnh chính đi ra, nhìn về phía một kẻ đầy tớ đang nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, tức giận nói.
“Tà… Tà Hoàng phụng mệnh của cậu Diệp, phái trăm vạn giáo đồ Tà Linh giáo, đến báo thù cho nhà họ Lăng rồi!” Kẻ đầy tớ kia sợ hãi nói ra.
"Cái gì!"
Người nhà họ Nam Cung vừa nghe thấy vậy, tất cả đều sợ hãi tới nhảy dựng lên.
Đặc biệt là ông chủ Nam Cung, thân già chấn động mãnh liệt, sắc mặt ban đầu vốn hồng hào, trong nháy mắt trắng bệch như kẻ chết trôi. Trong đôi mắt cũng tràn đầy sắc thái sợ hãi vô cùng.
“Cậu cậu cậu… nói có thật không?”
“Chắc chắn là thật thưa ông chủ!”
Kẻ đầy tớ kia khóc lóc nói: “Tiểu nhân chính tai nghe thấy Tà Hoàng nói phải tóm tất cả người nhà họ Nam Cung, nhà họ Khương, nhà họ Bảo, tập trung lại với nhau, chém đầu thị chúng đó ông chủ!”
Phịch!
Ông chủ Nam Cung vốn đã đững không vững, nghe thấy vậy đã ngã ngồi trên mặt đất.
“Tiêu rồi tiêu rồi! Lần này tiêu đời rồi!”
"Nghiệp chướng! Thật sự là nghiệp chướng mà!"
"Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm sao bây giờ?"
". . ."
Cả nhà trên dưới đều rơi vào cảnh khủng hoảng hỗn loạn.
“Còn có thể làm gì nữa. Chạy đi thôi, có thể chạy được người nào thì hay người đó. Nhân tiện thông báo cho người trong tộc chưa về nhà, nhanh chóng tìm một chỗ để trốn đi, từ này về sau thay tên đổi họ…”
Không đợi ông chủ Nam Cung nói hết lời, một thanh âm từ trên bầu trời đã truyền tới.
“Còn muốn chạy, không có cửa đâu, một kẻ cũng đừng hòng trốn thoát. Kẻ nào không có nhà, phải quật ba thước đất lên cũng có thể lôi ra cho các người!”
Lời này vừa nói ra, tất cả người nhà họ Nam Cung ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đám áo đen đông nghìn nghịt xuất hiện phía trên nhà họ Nam Cung.
“Mẹ ơi, người Tà Linh giáo đến rồi! Chạy mau đi!”
Không biết là tiếng của ai gào lên, chỉ trong nháy mắt cả nhà họ Nam Cung vỡ trận như tổ ong vò vẽ, một đám giống như ruồi bọ mất đầu, bay tán loạn khắp mọi nơi.
"Khởi!"
Đại trưởng lão Tà Linh giáo bấm chỉ quyết, hô lớn một tiếng, chớp mắt thấy một trận lớn nổi lên, bao phủ toàn bộ người nhà họ Nam Cung ở bên trong trận.
“Trói tất cả lại, lôi tới chỗ Tà Hoàng bên kia.” Đại trưởng lão quát lên.
"Vâng!"
Một vạn giáo đồ Tà Linh giáo dũng mãnh xông vào nhà họ Nam Cung, cầm lấy dây thừng trói từng đám người nhà họ Nam Cung lại.
Có đại trưởng lão kỳ sau đại thành thái hư cảnh trấn thủ, không ai có thể phản kháng. Những kẻ chống lại đều bị một thần niệm của đại trưởng lão đả thương nặng nề.
Sở dĩ Tà Linh giáo uy mãnh áp đảo sáu ngôi sao, ngoài thực lực tối cao nhất của Tà Hoàng trong sáu ngôi sao, còn có Tà Vương, sứ giả, hộ pháp, trưởng lão dưới trướng ông ta, ai ai cũng có thực lực mạnh bạo. Chưa kể đến những Tiên Tôn của nhà họ Nam Cung đều bị Diệp Thiên giết chết, cho dù bọn họ không bị giết, với một thân sức mạnh của đại trưởng lão cũng đủ để trấn áp cả nhà họ Nam Cung.
…
Nhà họ Khương.
“Tôi chính là tam trưởng lão Tà Linh giáo, phụng mệnh Tà Hoàng, đặc biệt đến truy bắt người toàn tộc cùng tôi tớ nhà họ Khương các người. Ngoan ngoãn quỳ xuống chịu trói, nếu cả gan dám cãi lời, giết chết không cần luận tội.”
Một giọng nói đầy khí phách vang vọng khắp nhà họ Khương.
Chỉ một thoáng sau, toàn bộ nhà họ Khương trên dưới nổ tung.
“Nhà họ Khương chúng tôi đã làm gì, tại sao Tà Linh giáo lại muốn bắt chúng tôi?”
“Là người nào của nhà họ Khương đắc tội với Tà Linh giáo sao?”
“Tà Linh giáo cực kì hung tàn, bị bọn họ tóm được còn có thể sống hay sao?”
“…”
Tin tức về nhà họ Khương bị phong tỏa, lúc này không biết lý do gì khiến mọi người vừa hoang mang vừa sợ hãi.
“Xin hỏi Tam trưởng lão Tà Linh giáo, nhà họ Khương chúng tôi đã phạm tội gì?” Ông chủ nhà họ Khương yếu ớt hỏi.
"Hừ!"
Tam trưởng lão tức giận nói: "Các người to gan lớn mật, dám cả gan thừa dịp cậu Diệp gặp khó khăn, bức hại nhà họ Lăng. Hiện tại, Tà Hoàng của chúng tôi đã được thu phục làm người dưới trướng cậu Diệp. Tà Hoàng của chúng tôi phụng mệnh cậu Diệp, đặc biết đến tiêu diệt toàn bộ nhà họ Khương cùng các gia tộc khác."
"Cái gì!"
Cả gia đình họ Khương đều cực kì bàng hoàng.
"Chạy mau đi! Bổn tổ sẽ chặn phía sau giúp các người!"
Lúc này, một vị lão tổ nhà họ Khương ở Thái Hư Cảnh hét lên một tiếng, bay vọt lên, lao về phía tam trưởng lão.
"Châu chấu đá xe. Không biết tự lượng sức mình!"
Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng, thúc giục tiên pháp, tụ lại một đám năng lượng màu xám, đột nhiên phóng ra, nổ tung một vị lão tổ nhà họ Khương chỉ mới ở kỳ sau nhập môn thái hư cảnh thành bụi mịn.
Đột nhiên tất cả người nhà họ Khương quỳ xuống, sau đó tam trưởng lão ra lệnh bắt hết toàn bộ.
Cùng lúc đó, nhà họ Bảo, nhà họ Mạnh, nhà họ Hạ và các gia tộc khác ở thành phố Vũ Lăng đều bị bắt và bị giết chết.
Chẳng bao lâu sau, ở trung tâm một khu chợ nơi Tà Hoàng đang ở đó, tập trung đầy hơn mười mấy vạn người trong gia tộc và tôi tớ từ nhà họ Nam Cung, nhà họ Bảo, nhà họ Khương.
Tất cả các loại tiếng nói tha mạng vang lên khắp thành phố.
Mấy triệu quần chúng hóng chuyện tập trung xung quanh, đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ những người của những gia tộc này. Có người cho rằng bọn họ xứng đáng bị như thế, cũng có người cảm thấy oan khuất thay cho bọn họ, đủ các loại thanh âm xì xào.
"Mọi người nghe đây."
Lúc này, Tà Hoàng hô lên: “Có nhiều gia tộc như vậy, nhất định sẽ có những người không ở đây, đang là con cá lọt lưới đang vui chơi đâu đó trong thành phố Vũ Lăng này.”
"Các người đi bắt về cho Quả nhân. Một cái đổi lấy một cân đá Nữ Oa. Trong không gian giới hạn Quả nhân có năm vạn cân đá Nữ Oa, lấy ra trước một vạn cân treo thưởng, tận tình đi bắt về. Nếu như không đủ, Quả nhân lại ra bên ngoài đào tiếp."
Nói xong, ông ta lấy ra một vạn cân đá Nữ Oa tung đầy trên mặt đất.
"Trời ạ! Phần thưởng này cũng phong phú quá đi mất!"
Quần chúng xung quanh đang hóng chuyện đều bị hấp dẫn.
Chẳng mấy chốc, bọn họ lần lượt giải tán, tất cả đều tìm kiếm cá lọt lưới của những gia tộc này.
Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, hơn năm nghìn con cá lọt lưới đã bị bắt đến khu chợ. Trải qua kiểm chứng huyết mạch, tất cả bọn họ đều là thành viên của những gia tộc này, Tà Hoàng đã ban thưởng cho từng người bọn họ.
"Mọi người nhìn xem!"
Lúc này, có người chỉ tay về phía chân trời.
Chỉ thấy một con dị thú đang lao tới, một vài người đang ngồi trên lưng con thú, những người tinh mắt lập tức nhận ra đó là cậu Diệp.
"Cậu Diệp đến rồi!"
Cả thành phố đang sôi trào.
Chẳng mấy chốc, lông vàng mắt đỏ rống lên, đáp xuống ngay trước mặt Tà Hoàng.
"Thuộc hạ Huyền Khôi, tham kiến tôn thượng!"
Tà Hoàng cung kính hành lễ.
"Tham kiến tôn thượng!"
Tất cả những người của Tà Linh giáo đều quỳ xuống bái kiến.
"Đều đứng lên đi."
Diệp Thiên ôm Khả Doanh từ trên lưng con thú xuống, ánh mắt vô tội của Khả Doanh đảo qua một lượt, chỉ vào một người, nũng nịu nói: "Cha, chính là người này. Ông ta dẫn người đuổi theo ông ngoại và mẹ, còn đánh ông ngoại và mẹ nữa."
Diệp Thiên nhìn sang, sau đó cười nói với Khả Doanh: "Cha nhớ ông ta rồi. Lát nữa cha cũng đánh ông ta để trút giận cho ông nội và mẹ của Khả Doanh nhé."
"Vâng thưa cha."
Khả Doanh gật gật cái đầu nhỏ xinh.
Vì vậy, Diệp Thiên giao Khả Doanh cho Thượng Quan Quỳnh Dao và nói: "Đưa Khả Doanh đi mua vài bộ quần áo vừa vặn."
Thượng Quan Quỳnh Dao đón lấy Khả Doanh, hôn lên má nhỏ mũm mĩm của bé con, cùng với Diệp Lam Duyên đưa Khả Doanh đi mua quần áo.
"Tôn thượng, những người của mấy gia tộc kia mà người giao phó phải bắt, thuộc hạ đều đã bắt hết đến đây rồi, còn có một ít cá lọt lưới, thuộc hạ đã treo thưởng toàn dân, cũng đều bắt bọn chúng lại đây rồi." Tà Hoàng báo cáo.
"Làm rất tốt."
Diệp Thiên hài lòng gật đầu, nhìn về phía những người đó, thản nhiên nói: "Ông chủ của đám gia tộc các người này, chủ động đứng lên đi."
Ông chủ Nam Cung và những gia tộc khác, tổng cộng hơn mười mấy người, đứng run rẩy ở trước mặt Diệp Thiên, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
"Quỳ xuống!"Tà Hoàng quát.
Phịch phịch phịch phịch!
Một đám quỳ sụp xuống, khóc lóc kêu tha mạng.
“Nhà họ Lăng bị các người thảm sát cả nhà đúng không?” Diệp Thiên hỏi.
“Thưa cậu Diệp, còn một số ít chưa tìm được ra.” Có một ông chủ run giọng nói.
Diệp Thiên nhìn lướt qua toàn trường hô lớn: "Truyền tin tức ra đi, để người của nhà họ Lăng không phải trốn nữa, đều trở về nhìn đám người bức hại gia tộc bọn họ bị tiêu diệt, bổn tọa còn sẽ bù đắp cho bọn họ."
Ngay sau đó, rất nhiều người bắt đầu phát truyền âm.
Diệp Thiên cũng không có vội vàng động thủ, chỉ là chờ ở nơi đó.
Sau một hồi chờ đợi, Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên dẫn Khả Doanh trở về.
"Cha ơi, quần áo mà mẹ hai và mẹ nhỏ mua cho Khả Doanh trông có đẹp không ba?"
Tiểu Khả Doanh đang mặc một chiếc váy hồng có hai vạt, Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên buộc cho cô bé một chỏm tóc, thoạt nhìn trông vô cùng dễ thương.
"Đẹp lắm, rất xinh xắn."
Diệp Thiên ngồi xổm trước mặt Khả Doanh, nhìn cô nhóc, dường như nhìn thấy đóa đóa lúc còn bé, đặc biệt yêu quý, không khỏi bế cô bé đứng lên.
"Hì hì!"
Cô nhóc vô cùng vui vẻ, đôi mắt cười thành một đường thẳng tắp.
Mấy giờ sau.
"Hu hu. . . Anh rể, anh không chết. Anh đã trở lại rồi."
Một tiếng khóc lóc vang lên.
Diệp Thiên nhìn lại, liếc mắt một cái đã nhận ra là em trai Lăng Tố Như, Lăng Nguyên Lộc.
“Đã trở về rồi, anh rể khiến cậu chịu khổ rồi.” Diệp Thiên nói.
Lăng Nguyên Lộc lau nước mắt nói: "Chịu khổ nhưng cũng không phải chịu khổ sở gì cả, chỉ là cả ngày lo lắng đề phòng vì sợ bị người tóm được giết chết. Nghe nói cả ba và chị gái đều ... hu hu..."
Diệp Thiên vỗ vỗ bờ vai cậu ta: "Về sau anh rể sẽ làm cha và chị gái cậu sống lại."
"Có thật không?"
Lăng Nguyên Lộc nhất thời trở nên kích động.
Diệp Thiên gật đầu nói: "Đây là con gái Khả Doanh của chị cậu và anh rể, cháu của cậu đó, cậu bế nó một lát đi."
Lăng Nguyên Lộc nín khóc nở nụ cười, vươn tay bế Khả Doanh: "Mau gọi cậu đi con."
"Cậu." Khả Doanh nghe lời gọi ra.
Nhất thời Lăng Nguyên Lộc thoát khỏi sự đau buồn thích thú chơi với cô cháu nhỏ.
Nửa ngày trôi qua, khoảng hơn chục thành viên của nhà họ Lăng đã trở lại, cả các chú các bác, anh em họ của Lăng Tố Như. Tất cả đều vui mừng vì không phải lo lắng về điều đó nữa, và ai ai cũng đều nghiến răng nghiến lợi căm thù đám người của những gia tộc kia.
Lại đợi thêm hai tiếng đồng hồ nữa, trời đã sắp tối đen, lúc này Diệp Thiên mới nói: “Đám gia tộc các người, tàn sát nhà họ Lăng rất vui vẻ đúng không. Vậy bổn tọa cũng cho các người được tận mắt nhìn thấy gia tộc của các người bị tàn sát là thế nào.”
Dứt lời, Diệp Thiên vung tay lên, sau đó che hai mắt Khả Doanh lại.
Tà Hoàng lập tức hô lớn: “Chém đầu thị chúng toàn bộ bọn họ cho tôi, sau đó lại nghiền nát tất cả.”
Lời nói vừa dứt.
Phập phụt phụt!
Từng vũ khí sắc bén của thần binh vung lên, máu bắn tung tóe khắp mọi nơi.
“Đừng mà! Đừng mà!”
Ông chủ Nam Cung cùng mấy ông chủ khác gào lên khàn cả giọng.
Ngay sau đó!
Rầm rầm oành.
Toàn bộ đều bị nghiền nát!
Mùi máu tươi gay mũi tràn ngập khắp không gian.
“Chơi có vui không?” Diệp Thiên thản nhiên hỏi.
Mười mấy ông chủ gia tộc, ai ai cũng đỏ mắt đến nỗi có thể nhỏ ra máu.
“Đây còn chưa xong đâu, vẫn còn trò hay đang đợi các người ở phía sau.”
Dứt lời, Diệp Thiên rút huyết mạch của bọn họ ra, khởi động chú sát huyết mạch. Hình ảnh hiện ra, đám người trong những gia tộc này ở bên ngoài, toàn bộ từng đám từng đám tự nổ tụng, số lượng nhiều vô kể, còn nhiều hơn so với đám người bị nghiền nát tại đây.
Mãi cho đến khi hơn chục ông chủ cũng tự nổ tung, sự việc mới tính là hoàn toàn kết thúc.
"Đi."
Diệp Thiên lên lưng thú: "Đi hoàng cung Đế Quốc Diệu Nhật, diệt sạch toàn bộ vương thất, để cậu em vợ tôi làm quốc vương."
"Vâng!"
Diệp Thiên nhanh chóng dẫn theo trăm vạn giáo đồ Tà Linh giáo, lao tới hoàng cung đế quốc Diệu Nhật.