Ngay sau khi túi gấm được mở ra, trên một mảnh vải màu vàng có viết một dòng chữ: Sơn trang Thanh Giao, quận Quảng Chí, đế quốc Long Tượng, Địa Vương Tinh.
Sau khi đọc xong dòng chữ này, Lý Huyền Vân nhét mảnh vải vào túi gấm, đặt vào nhẫn không gian rồi lẩm bẩm một mình: "Từ đây đến Địa Vương Tinh rồi quay về cũng phải mất đến hai năm. Lúc đó mang cứu binh đến chẳng phải cậu Diệp đã sớm thành thức ăn trong miệng yêu thú rồi hay sao?"
Ông ta băn khoăn không biết có nên đi hay không.
"Quên đi, cứ làm theo lời mà đạo tôn Vô Danh đã nói. Về việc có thể giải cứu cậu Diệp hay không, tất cả cứ dựa vào tạo hóa của chính cậu Diệp thôi."
Ông ta quyết định xong thì lấy lý do ra ngoài tuần hành, ra khỏi Thanh Vân Tông rồi đi dọc theo thiên lộ.
Ba ngày sau, Thiên Khôi Tinh, bên ngoài thành Lan Lăng.
Hai đội quân đối đầu với nhau, hùng dũng oai nghiêm, hai bên đã dàn quân sẵn sàng, chỉ cần đợi lệnh một tiếng là đại chiến có thể bùng nổ.
"Lan Lăng Vương, bệ hạ nói, giao con gái của ông và Diệp Lam Duyên, sau đó giao binh quyền ra thì có thể tha cho ông không phải chết. Nếu không bổn soái ra lệnh một tiếng thì đại quân năm mươi tỷ sẽ đồng thời nổ súng. Trong vòng ba ngày có thể ăn luôn ba mươi tỷ đại quân của ông, đến lúc đó ông cũng không thoát khỏi cái chết."
Thái Sư nắm giữ ấn soái của đế quốc Thời Quang hét lên với Lan Lăng Vương phía đối diện.
"Hừ!"
Lan Lăng Vương hừ lạnh: "Tại sao khi con rể tôi là Diệp Bắc Minh còn đó thì các người không dám trả thù? Bây giờ nó bị yêu thú bắt sống, sống chết còn chưa chắc chắn, các người đã đem lòng thù hận đối với nó chuyển lên trên người con gái bổn vương, có phải là đang ép người quá đáng không? Các người không sợ con rể của bổn vương chưa chết, có ngày sẽ ra ngoài chém đầu hết toàn bộ các người hay sao?"
"Ha ha ha!!!"
Thái Sư và những người khác bật cười.
Sau đó, thái tổ nhà họ Lạc nói: "Lan Lăng Vương, đừng có suy nghĩ viển vông. Đã nhiều ngày như vậy mà cũng không thấy Diệp Bắc Minh ra ngoài, cũng không có tiếng động gì truyền ra từ giếng mỏ. Rất rõ ràng là Diệp Bắc Minh đã bị con yêu thú giết chết. Nếu không, một người một thú đều từ thái hư đỉnh phong trở lên, khi đánh nhau nhất định sẽ có động tĩnh rất lớn. Cho dù giếng mỏ có sâu đến đâu thì cũng có thể được truyền động tĩnh ra ngoài. Vậy cho nên ông đừng hy vọng Diệp Bắc Minh còn sống. Ngoan ngoãn đầu hàng thì sẽ tha cho ông không phải chết. Ông chỉ là một phiên vương nho nhỏ, chống lại triều đình, không có đường sống đâu!"
"Không thể đầu hàng. Trong từ điển của bổn vương không có hai chữ "đầu hàng". Có điều các người có thể thử xem, xem bổn vương có sợ các người hay không là được!" Lan Lăng Vương kiên cường mà nói.
“Ông thực sự muốn chết à?” Thái Sư nheo mắt.
Lan Lăng Vương chế nhạo nói: "Ai muốn chết vẫn còn chưa chắc đâu."
Chuyện đùa, Diệp Thiên bảo Viên Hữu Tri tặng cho ông ta năm mươi tiên vương am hiểu binh trận. Được năm mươi tiên vương chỉ dạy, chiến lực của ba mươi tỷ đại quân của ông ta đã không giống với trước kia nữa rồi, quả thật là không hề sợ hãi gì năm mươi tỷ đại quân này.
"Được."
Thái Sư nghiến răng: "Nếu ông đã không muốn uống rượu mời mà cứ thích uống rượu phạt, vậy thì tôi sẽ để ông chết không có chỗ chôn!"
Dứt lời, Thái Sư ra lệnh:
"Toàn quân nổ súng! Giết quân phản loạn!"
Cùng lúc đó, Lan Lăng Vương cũng ban hành một mệnh lệnh:
"Khai hỏa toàn bộ hỏa lực, để bọn họ nếm thử hỏa lực của chúng ta ác liệt như thế nào!"
Chỉ một thoáng!
Bùm bùm bùm bùm!!!
Tổng cộng tám mươi tỷ lực lượng vũ trang của cả hai bên đều được khai hỏa đầy đủ, hỏa lực dày đặc tạo thành tấm lưới che phủ cả bầu trời và mặt trời, chiếu sáng một biển lửa trên mặt đất.
Giây tiếp theo,
Hỏa lực của hai bên va chạm trên không, chỉ thấy hỏa lực của Lan Lăng Vương thế như chẻ tre, đè bẹp hỏa lực của năm mươi tỷ đại quân của hoàng triều Thời Quang, bao trùm đại quân của bên phía hoàng triều Thời Quang.
Mặc dù hỏa lực của binh trận Thiên Khôi Tinh mạnh hơn nhiều so với hỏa lực của binh trận Thủy Lam Tinh.
Tuy nhiên, chênh lệch hỏa lực với binh trận của Thế Giới Tinh Hà của Trung Tâm Vũ Trụ vẫn còn rất lớn, ba mươi tỷ quân của Lan Lăng Vương đã được thay đổi thành binh trận ở Thế Giới Tinh Hà của Trung Tâm Vũ Trụ nên hỏa lực là khá khốc liệt.
Hơn nữa, chênh lệch giữa ba mươi tỷ và năm mươi tỷ không lớn lắm, tuy rằng mạng lưới hỏa lực đã bị thổi ra rất nhiều nhưng vẫn còn rất nhiều hỏa lực bay về phía đối thủ.
Bùm bùm bùm bùm!!!
Đại quân bên phía hoàng triều Thời Quang lập tức nở hoa khắp nơi. Chỉ cần một đợt sóng đã khiến đối thủ thương vong hàng triệu người.
Bùm bùm bùm bùm!!!
Làn sóng thứ hai bao trùm qua và gây ra nhiều thương vong cho đối thủ hơn làn sóng đầu tiên.
Chỉ hơn mười đợt sóng đã tạo thành hơn trăm triệu thương vong cho phía đối thủ.
Mà đại quân ba mươi tỷ của Lan Lăng Vương phòng thủ kiên cố, không chết một ai.
"Tại sao có thể như vậy chứ? Hỏa lực của bọn họ sao có thể mạnh như vậy?"
"Quá ác liệt! Hỏa lực này quá ác liệt!"
"Nếu tiếp tục như thế, chúng ta chắc chắn sẽ thua!"
"..."
Sĩ khí của đại quân hoàng triều Thời Quang ban đầu rất cao, năm mươi tỷ đấu với ba mươi tỷ, ai cũng biết nhất định sẽ thắng.
Không ngờ chỉ sau chục đợt hỏa lực, phe mình đã bị đối thủ tiêu diệt hơn trăm triệu người, mà đối thủ lại không chết một ai.
Chênh lệch này quả thực chính là cách một trời một vực!
"Đừng hoảng sợ! Đừng hoảng sợ!"
Thái Sư hét lên: "Toàn bộ Tiên Tôn trong quân từ thái hư trở lên, theo không quân tiến hành tấn công phản quân, phân tán hỏa lực của phản quân, đại quân tiếp tục bắn phá phản quân!"
Theo mệnh lệnh của Thái Sư, hàng chục Tiên Tôn từ toàn quân bay lên không trung và bắt đầu dùng tiên pháp công kích vào đại quân của Lan Lăng Vương từ trên không.
“Toàn quân chuyển hỏa lực, trước tiên đánh vào Tiên Tôn, sau đó đánh vào quân địch!” Lan Lăng Vương hạ lệnh.
Chẳng mấy chốc, hỏa lực của đại quân ba mươi tỷ điều động hướng toàn bộ vào hơn mười vị Tiên Tôn.
Còn đại quân năm mươi tỷ của hoàng triều Thời Quang lại hướng tất cả hỏa lực vào đại quân của Lan Lăng Vương.
Bùm bùm bùm bùm!!!
Dưới hỏa lực bắn phá của đại quân ba mươi tỷ, hơn sáu mươi vị Tiên Tôn của hoàng triều Thời Quang đều bị nổ tung pháp bảo hộ thể. Có hơn mười mấy Tiên Tôn cảnh giới nhập môn lại trực tiếp bị xé nát pháp thân thành từng mảnh.
"Kinh khủng! Thật kinh khủng!"
Chỉ còn lại không tới năm mươi Tiên Tôn, tất cả đều sợ tới mức không dám giao thủ, lần lượt rút về quân đội.
Binh lính của Thiên Quý Tinh có tu vi cao hơn so với binh lính của Thủy Lam Tinh, bởi vậy hỏa lực đánh ra mạnh hơn. Huống chi là đại quân ba mươi tỷ, ngay cả Tiên Tôn sơ kỳ đỉnh phong cũng phải nhượng bộ lui binh mà không dám cứng rắn chiến đấu chính diện.
Nhưng làn sóng này cũng khiến bên phía Lan Lăng Vương thương vong hàng chục triệu người. May mà đại quân của Lan Lăng Vương có phòng thủ cao, nếu không bị đại quân năm mươi tỷ bắn phá thì ít nhất phải chết hơn một tỷ người.
Nhưng chỉ có một đợt sóng, sau khi các Tiên Tôn bỏ chạy, Lan Lăng Vương đã ra lệnh bắn phá quân địch. Mỗi đợt gây ra thương vong cho kẻ thù gần hàng chục triệu người.
"Đại soái! Hỏa lực của phản quân quá ác liệt! Ít nhất gấp mười lần hỏa lực của quân ta. Mau rút lui đi! Nếu tiếp tục chiến đấu như thế này, đại quân năm mươi tỷ sớm muộn gì cũng bị ăn sạch!" Thái tổ nhà họ Lạc rối loạn tóc tai, kinh hoàng kêu lên.
Thái Sư không còn cách nào khác là ra lệnh cho toàn quân duy trì đội hình và rút lui.
“Giữ nguyên đội hình và chạy qua chúng, thắp sáng bọn họ!” Lan Lăng Vương ra lệnh.
Quân địch liên tục rút lui theo đội hình, tốc độ rất chậm, đại quân bên Lan Lăng Vương đuổi đánh, quân địch không sao thoát khỏi bị pháo kích.
Trong cơn tuyệt vọng, Thái Sư không còn cách nào khác là ra lệnh cho toàn quân phân tán đội hình rút lui hết tốc lực.
Nhất thời, hơn bốn mươi tỷ quân như tổ ong bị đâm bay loạn xạ.
"Tất cả các Tiên Tôn tiên vương có bùa tăng tốc đuổi theo và chặn đường quân địch. Ai đầu hàng thì không giết, ai không đầu hàng thì giết không thương tiếc!"
"Vâng!"
Hàng ngàn tiên vương và hàng chục Tiên Tôn dùng bùa tăng tốc đuổi theo họ.
Tất nhiên, bùa tăng tốc là do Diệp Thiên đã tặng một phần cho Lan Lăng Vương. Phủ thành chủ bị tịch biên, đế quốc Long Tượng đã tịch thu rất nhiều trong số đó. Viên Hữu Tri cũng tặng một phần cho Lan Lăng Vương, vừa vặn có thể dùng vào lúc này.
"Ô ô ô!!!"
Giao thủ trong vòng chưa đầy một giờ, họ đã đánh bại đại quân năm mươi tỷ. Đại quân ba mươi tỷ và gần một trăm tỷ dân ở thành Lan Lăng đều reo hò nhảy nhót.
"Ba, tiên vương do Diệp Bắc Minh đưa đến quá tuyệt vời, đã dạy đại quân của chúng ta bày binh bố trận. Chiến lực này quả đúng là nghịch thiên đó ba!" Thượng Quan Quỳnh Dao cực kỳ phấn khích.
"Ha ha ha!!!"
Lan Lăng Vương ngẩng đầu cười to: "Không đánh cũng không biết. Cha bị trận đánh này dọa cho sợ hãi rồi đó. Chiến lực này quả thực rất nghịch thiên, thật là ngoài sức tưởng tượng!"
“Đáng tiếc là Diệp Bắc đã bị yêu thú bắt được, cũng không biết anh ấy có thể sống sót trở lại được không.” Diệp Lam Duyên buồn bã nói.
Thượng Quan Quỳnh Dao và Lan Lăng Vương vốn đang rất phấn khích, khi nghe thấy lời này thì đều lộ vẻ thương cảm.
Chẳng bao lâu, mấy ngàn tiên vương và hơn chục Tiên Tôn đã thu phục hơn năm tỷ quân trở về.
Cùng lúc đó, các gia tộc nhà họ Nam Cung, nhà họ Khương và nhà họ Bảo ở thành phố Vũ Lăng của Thiên Quý Tinh cũng đang tìm kiếm tung tích của người nhà họ Lăng trong toàn bộ Thiên Quý Tinh. Ít nhất có hàng chục thành viên của nhà họ Lăng đã bị tìm thấy và giết chết.
Nhưng đây chỉ là một vài phần mười của người nhà họ Lăng. Gia chủ của nhà họ Lăng và Lăng Tố Như vẫn chưa bị ai tìm thấy. Vì vậy những người trong các gia tộc này đã ban hành lệnh ban thưởng khắp mọi nơi để tìm kiếm chủ nhà họ Lăng và Lăng Tố Như.
Một năm sau.
Địa Vương Tinh.
Lý Huyền Vân đã đi theo thiên lộ trong suốt một năm trời và cuối cùng cũng đáp xuống Địa Vương Tinh.
Những Tiên Tôn đã sống hàng triệu năm giống như ông ta hiển nhiên đã đến những hành tinh thế này. Chẳng mấy chốc, ông ta đã đến quận Quảng Chí. Sau khi hỏi thăm, ông ta đến sơn trang Thanh Giao.
"Xin hỏi ông tìm ai?"
Một người gác cổng đến gần và hỏi Lý Huyền Vân.
“Tôi tên là Lý Huyền Vân, phiền thông báo với trang chủ của các người một chút, nói rằng tôi theo lệnh của đạo tôn Vô Danh đến đây gặp trang chủ.” Lý Huyền Vân nói.
"Ông chờ một chút."
Người gác cổng ngay lập tức tiến vào trong trang.
Bên trong trang cực kỳ yên lặng, không nhìn thấy bóng dáng ai cả.
"Trang chủ, có người theo lệnh của đạo tôn Vô Danh đến đây gặp trang chủ!"
Giọng nói này vừa vang lên, trong tích tắc, sơn trang sôi nổi hẳn lên.
Ầm ầm ầm ầm!!!
Trong các căn gác lửng, từng bóng người lao ra.
Tổng cộng có ba mươi sáu bóng người, tất cả đều là những ông lão áo vải.
"Quốc Trượng Gia, là tôn thượng đến đây hay sao?"
"Chờ đợi hơn một ngàn năm, rốt cuộc tôi cũng có thể nhìn thấy tôn thượng rồi!"
"Đúng vậy, quân sư từng nói, một ngày nào đó sẽ có người tới sơn trang theo lệnh của ông ấy, chúng ta có thể diện kiến tôn thượng!"
"..."
Một ông lão đã già nhưng vẫn tráng kiện phấn khích như một đứa trẻ.
Một người trong số họ có bộ râu trắng lớn, mày kiếm mắt sáng, đầy uy nghiêm bước từng bước ra và hỏi: "Người đến ở đâu? Tên họ là gì?"
Đứa bé gác cửa nói: “Ở ngay bên ngoài sơn trang, tên là Lý Huyền Vân."
"Lý Huyền Vân?"
Cả ba mươi sáu người đều cau mày.
“Mời ông ta vào.” Ông già uy nghiêm nói.
Ngay sau đó, đứa bé gác cửa mời Lý Huyền Vân đi vào.
“Xin hỏi vị nào là trang chủ?” Lý Huyền Vân hỏi.
“Là tôi.” Ông lão uy nghiêm tiến lên phía trước: “Là đạo tôn Vô Danh bảo ông tới đây?”
“Đúng vậy trang chủ.” Lý Huyền Vân có thể cảm giác được khí tràng của ông lão này tràn ngập, cũng là thái hư đỉnh phong, lập tức cúi người lấy túi gấm ra đưa cho trang chủ và nói: “ Đạo tôn Vô Danh từng dặn dò tôi, nếu cậu Diệp gặp nạn thì hãy mở túi gấm và đi tìm viện binh cứu cậu Diệp. Bây giờ cậu Diệp đang gặp nạn, vì vậy tôi mới mang theo túi gấm tới tìm viện binh."