Khoan hãy nói là thật hay giả, chỉ với ba chữ Diệp Bắc Minh thôi thì cũng đã khiến cho lá gan của đại tướng Thành Quyền sợ đến sắp nát ra rồi.
Đó là nhân vật đáng sợ khiến cho hàng tỷ tỷ người trên khắp thế giới Tinh Hà của trung tâm vũ trụ phải khiếp sợ.
“Ông nghĩ là tôi đang nói đùa với ông sao?” Diệp Thiên nhìn thằng vào đại tướng Thành Quyền và lạnh lùng nói.
Chỉ với một ánh mắt của hắn mà đại tướng Thành Quyền đã sợ đến toát mồ hôi lạnh cả người.
Đôi mắt đó xa xăm như biển sao vô tận, dường như có thể nuốt chửng hết tất cả, nó còn đáng sợ hơn cả ánh mắt của tiên đế Thái Hòa.
Ánh mắt đó khiến ông ta không còn dũng khí để nghi ngờ nữa.
Ông ta tin rằng dù cho người thanh niên trẻ này không phải là tiên đế Bắc Minh thì nhất định cũng là một nhân vật rất ghê gớm, chỉ với việc hắn có ánh mắt hớp hồn người khác thôi thì cũng đủ biết rồi.
“Đệch!”
Con trai nuôi của đại tướng Thành Quyền là Trương Kế Xuyên lại nhảy ra, giận dữ chỉ vào Diệp Thiên và nói: “Diệp Bắc Minh đã bị tiên đế Thái Hòa của giáo tôi liên thủ với tám vị tiên đế giết chết từ hơn một ngàn năm trước rồi, đừng lấy danh nghĩa của Diệp Bắc Minh ra để hù dọa bọn tôi, anh không dọa được chúng tôi đâu!”
“Tôi cảnh cáo anh, bất luận anh là ai thì cũng lập tức dừng ngay việc chém giết người của phái Chân Võ lại, nếu không thì tôi và cha nuôi của tôi sẽ trở về Tử Vi Tinh, đưa đại quân đến, nhất định sẽ khiến cho cả đế quốc Long Tượng của các người rơi vào cảnh lầm than!”
“Hehe.”
Diệp Thiên cười gượng gạo: “Trước mặt tôi mà lại dám nói ra những lời lang sói như thế, đúng thật là không biết sống chết.”
Diệp Thiên vừa nói dứt lời thì chỉ ra một chỉ.
Vù!
Một luồng tinh quang nhanh như chớp, đánh về phía Trương Kế Xuyên.
“Cẩn thận!”
Đại tướng Thành Quyền kinh ngạc hét lên một tiếng, rồi chưởng một chưởng về luồng tinh quang đó.
Chỉ thấy luồng tinh quang đó mang theo năng lượng không gì cản nỗi, xuyên thủng tấm bình phong do năng lượng của chưởng pháp bộc phát ra rồi đánh lên lòng bàn tay của đại tướng Thành Quyền. Sau đó luồng tinh quang đó xuyên qua lòng bàn tay của ông ta, kéo theo một vệt sương máu rồi bắn lên mặt của đại tướng Thành Quyền.
“Không xong rồi!”
Đại tướng Thành Quyền thất kinh, mặt biến sắc, ông ta lập tức nghiêng đầu qua, luồng tinh quang lướt qua mép tai ông ta, phóng lên người Trương Kế Xuyên.
Ầm!
Trương Kế Xuyên lập tức nổ tan thành sương máu, văng lên mặt thiếu thành chủ.
“Mẹ ơi!”
Thiếu thành chủ nhìn thấy cảnh tượng đó thì vô cùng hoảng sợ, anh ta loảng choạng một cái rồi ngồi bệch xuống đất, cả người run lên như cầy sấy, mồ hôi lạnh rớt xuống như mưa. Anh ta nhìn Diệp Thiên mới ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
“Anh, anh, anh,... Sao lại đáng sợ như thế?”
Rõ ràng anh ta không dám tin Diệp Thiên lại đáng sợ đến mức độ như vậy, trước mặt của đại tướng Thành Quyền mà lại có thể giết chết con trai nuôi của ông ta chỉ với một cái chỉ tay.
Nhưng rất nhanh sau đó, dường như anh ta đã nghĩ ra được điều gì, anh ta kinh ngạc thốt lên:
“Anh, anh, anh... Là Cậu Diệp?”
Ngoài Cậu Diệp ra thì vốn dĩ anh ta không thể nghĩ ra được người thanh niên nào lại có được tu vi đáng sợ như thế nữa.
“Bây giờ mới biết phải chăng đã muộn rồi?”
Diệp Thiên cười lạnh lùng rồi lại chỉ tiếp một chỉ nữa lên người thiếu thành chủ, khiến anh ta cũng bị biến thành sương máu.
Nếu như lúc đó không phải thái tử điện hạ kịp thời xuất hiện thì thiếu thành chủ đã chết từ sớm rồi, nhưng có thể Trương Kế Xuyên sẽ không phải chết.
Vì lúc đó hắn không định giết người của Chân Võ giáo mà chỉ định giam giữ bọn họ ở một nơi nào đó để bọn họ mãi mãi không nhìn thấy được mặt trời, không chết cũng không thoát ra được thôi, như thế thì thần bài của bọn họ sẽ không bị vỡ tan.
Mãi đến lúc nãy khi ở trong hoàng cung, hắn biết được việc đào mỏ đã đào ra yêu thú đáng sợ cướp đi tính mạng của con người, có không ít người của Chân Võ giáo đã bị chết bởi nguyên nhân này từ miệng của thái tử điện hạ.
Vì vậy giết chết một tên Trương Kế Xuyên cũng chẳng sao cả, dù cho thần bài vỡ nát thì phía phái Chân Võ cũng cho rằng anh ta đã chết vì sự cố ngoài ý muốn mà thôi, sẽ không vì vậy mà làm lớn chuyện, phái người xuống.
“Xem ra rất có khả năng anh là Diệp Bắc Minh đầu thai chuyển thế.” Vẻ mặt của đại tướng Thành Quyền nặng trĩu một cách khác thường, một thanh niên lợi hại như thế thì trong cả tỷ tỷ người của cả thế giới Tinh Hà của trung tâm vũ trụ cũng không thể tìm ra được một người.
“Biết vậy thì tốt.”
Diệp Thiên đưa tay ra chắp phía sau lưng rồi lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì hãy giao tất cả khoáng thạch Nữ Oa ra đây.”
“Giao ra thì anh cũng không thể nào để tôi được sống.” Đại tướng Thành Quyền cười đau khổ, ông ta không cần suy nghĩ cũng biết Diệp Thiên sẽ không thả hổ về rừng để hổ dắt cả bầy hổ đến để báo thù hắn.
“Ông không giao ra thì cũng không sống được, vậy sao lại không ngoan ngoãn nghe theo lời tôi?” Diệp Thiên mỉm cười hỏi.
Đại tướng Thành Quyền gật đầu và nói: “Đúng, trước mặt tiên đế Bắc Minh thì tôi chỉ là một con kiến, ngoài việc chấp nhận số phận thì còn có thể làm được gì?”
Ông ta nói xong thì chủ động tháo chiếc nhẫn không gian ra và vứt qua cho Diệp Thiên rồi nói: “Mấy năm nay, chúng tôi đào mỏ đã đào được hơn hai trăm tấn cũng như hơn một trăm hai mươi tấn nhờ bánbùa tăng tốc mấy ngày nay đều ở đây hết.”
Diệp Thiên nhận lấy nhẫn không gian, đưa thần thức vào trong kiểm tra một lượt, quả thật là có khoảng ba trăm tám mươi tấn đá Nữ Oa.
Mặc dù số lượng này ít hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn nhưng vẫn có thể nói là rất khá, cộng thêm số đá Nữ Oa mà hắn cướp được, tổng cộng cũng được hơn chín trăm tấn, đủ để tu luyện đến thái hư viên mãn sơ kỳ rồi.
“Đưa chiếc nhẫn không gian còn lại ra đây để tôi kiểm tra thử.” Diệp Thiên nhìn sang chiếc nhẫn còn lại của đại tướng Thành Quyền.
Đại tướng Thành Quyền không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành tháo chiếc nhẫn còn lại đưa cho Diệp Thiên.
Hắn kiểm tra một lượt, chỉ có mấy tấn, chắc là đại tướng Thành Quyền đã lén cất lại để tự mình dùng, nhưng bùa tăng tốc thì lại có rất nhiều, chỉ tính bùa tăng tốc cao cấp thì đã có tới gần một trăm ngàn lá, trung cấp và sơ cấp thì càng nhiều hơn.
Những tài nguyên để tu luyện khác cũng có rất nhiều, còn có mấy thần binh pháp bảo sáu bảy đoạn và một thần binh tám đoạn.
“Tính mạng của ông đang ở trong tay tôi, ông đem theo mấy thứ này cũng vô dụng, để hết lại cho tôi.” Diệp Thiên nói xong thì thu hết hai chiếc nhẫn không gian vào trong chiếc nhẫn không gian của mình.
Cướp thêm được nhiều tài nguyên tu luyện một chút, chia cho đại quân tu luyện thì cũng có thể dùng tài nguyên tu luyện phong phú để thu hút càng nhiều tu sĩ đầu quân hơn.
Vì vậy tài nguyên tu luyện rất hữu dụng.
Về phần pháp bảo thần binh thì có thể thưởng cho các tướng lĩnh bằng lòng cùng hắn đi giành thiên hạ.
“Tiên đế Bắc Minh vẫn như trước đây, thích cướp đồ của người khác, tôi không có gì để nói.” Đừng nói đến việc trong lòng đại tướng Thành Quyền phiền não thế nào, bị cướp mất nhiều thứ như thế, ông ta đã sắp muốn nổ tung rồi, nhưng có ích gì chứ?
“Có lời để nói thì ông cũng không có tư cách để nói, ông không thể không hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé.”
Diệp Thiên chắp tay sau lưng, đi vòng quanh ông ta một vòng rồi quay về trước mặt ông ta và nói: “Ngoan ngoãn tiếp nhận Huyết Sát Tử Chú mà tôi gieo cho ông thì có lẽ ông còn có thể sống sót, nếu không thì thân xác ông sẽ bị hủy, thần hồn ông sẽ bị giam giữ, tôi sẽ đem ông ra luyện thành linh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm. Vậy thì ông sẽ mãi mãi không thể nhìn thấy mặt trời.”
Tướng quân Thành Quyền nghe thấy vậy thì thấy khiếp sợ trong lòng, lập tức quỳ xuống đất.
“Tôi bằng lòng tiếp nhận việc nhận Huyết Sát Tử Chú của tiên đế Bắc Minh.”
Ông ta dám không chấp nhận sao?
Thân xác bị hủy, thần hồn bị giam trong kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, những ngày tháng muốn sống không được, muốn chết cũng không xong đó không phải thứ mà ông ta muốn.
“Tôi thích kết giao với những người thông minh như ông vậy đó.” Diệp Thiên cười đắc ý, rồi bắt đầu gieo Huyết Sát Tử Chú vào người thần tướng Thành Quyền.
Với tu vi như của thần tướng Thành Quyền, nếu ông ta không cam tâm tình nguyện bị ém chú thì Diệp Thiên sẽ không thể nào gieo được Huyết Sát Tử Chú vào người ông ta.
Việc gieo Huyết Sát Tử Chú được hoàn thành một cách rất nhanh chóng, Diệp Thiên thi triển trận pháp cách âm rồi nói: “Gửi truyền âm cho thuộc hạ của ông ở những địa điểm đào mỏ khác, triệu tập tất cả về đây, không được thiếu một ai. Nếu để tôi phát hiện thiếu một người thì ông hãy đi làm linh kiếm đi.”
“Vâng! Tiên đế Bắc Minh!”
Thần tướng Thành Quyền đâu dám trái lời, bối rối nói: “Đá truyền âm ở bên trong nhẫn không gian.”
Diệp Thiên lấy đá truyền âm ra, vứt cho ông ta rồi đính chính: “Sau này hãy gọi tôi là chủ công, đừng gọi tiên đế Bắc Minh nữa.”
“Vâng, chủ công.”
Thần tướng Thành Quyền sửa lại, sau đó phát truyền âm cho gần một trăm đội trưởng.
Tiếp sau đó, Diệp Thiên cho người dọn dẹp sạch sẽ phủ thành chủ rồi gọi Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên qua. Vì mấy người của Chân Võ giáo phân bố khắp nơi trên Thiên Quyền Tinh, không về nhanh như thế được nên Diệp Thiên chỉ có thể qua đêm ở đây, đợi bọn họ quay về.
Thế là, Diệp Thiên bèn ôm Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên vào phòng, cùng vui đùa với hai người họ, suốt đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, đội trưởng các đội đào mỏ của Chân Võ giáo ở khắp nơi trên Thiên Quyền Tinh lần lượt dẫn người về phủ thành chủ. Cứ người nào về là khống chế người đó, tính đến tối hôm đó thì có tổng cộng hơn sáu trăm người của Chân Võ giáo đã bị khống chế.
Toàn bộ đám người của Chân Võ giáo này đều là tiên vương, còn có hai Tiên Tôn.
Diệp Thiên lại cướp được mấy chục tấn đá Nữ Oa vụn trên người bọn họ, tổng hợp hết lại thì vừa hay tròn một ngàn tấn.
“Đại tướng Thành Quyền, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Tất cả người của Chân Võ giáo đều thấy thắc mắc.
“Ầy!”
Đại tướng Thành Quyền thở dài một hơi rồi chỉ vào Diệp Thiên và nói: “Anh ta là tiên đế Bắc Minh, anh ta đã ra tay với chúng ta, tôi cũng đã bị khống chế, không còn cách nào, chỉ có thể làm theo ý của anh ta, gọi tất cả mọi người về đây.”
Mọi người kinh ngạc đến mặt mày biến sắc. Tất cả đều nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt đan xem đủ cảm xúc khó hiểu, nghi ngờ, kinh ngạc, không thể tin nỗi.
“Haha!”
Diệp Thiên cười và nói: “Có phải các người không ngờ tôi vẫn còn sống không?”
Đám người họ rơi vào tay của Diệp Bắc Minh thì còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể chấp nhận số phận thôi.
Thế là, Diệp Thiên cho Lý Quý Linh nhốt hai tên cấp Tiên Tôn vào thiên lao, nhốt tách biệt, mãi mãi không được thả ra.
Sau đó ép toàn bộ thần hồn của hơn sáu trăm tên tiên vương đó ra khỏi cơ thể, rồi thả hơn sáu trăm thần hồn tiên vương bên trong kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm ra để thay thế, nhập vào cơ thể họ.
Số thần hồn tiên vương đó đã ở trong kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm lâu như thế, sẽ nghe lời hơn và dễ sai bảo hơn những tiên vương ban đầu.
“Tham kiến tiên đế Bắc Minh!”
Quả nhiên, sau khi số tiên vương này thay thế thì người nào cũng biết ơn qùy lạy.
Có thể có được cơ thể tốt như thế, bọn họ vô cùng vui mừng.
“Đều đứng dậy hết đi.” Diệp Thiên phất tay.
“Cảm ơn tiên đế Bắc Minh!” Toàn bộ sáu trăm tiên vương đứng hết dậy.
Thế là Diệp Thiên cho Viên Hữu Tri phân bổ số tiên vương này vào trong đại quân, dạy đại quân của nước Long Tượng bày binh bố trận.
Tiện thể cho Viên Hữu Tri đưa năm mươi người qua cho Lan Lăng Vương, giúp đỡ việc huấn luyện đại quân của Lan Lăng Vương.
Sau thời gian ba ngày, thái tử điện hạ đã thuận lợi ngồi lên được ngôi vua, tiêu diệt hết đại thần của phái Chân Võ, phong tỏa con đường thông đến thế giới Tinh Hà của trung tâm vũ trụ, cũng phong tỏa luôn cửa ra vào Thiên Quyền Tinh, đề phòng tin tức bị tiết lộ ra.
Đương nhiên vẫn tiếp tục việc đào khoáng vật.
Cách làm của thái tử điện hạ khiến Diệp Thiên cảm thấy rất hài lòng.
Sau khi xử lý xong chuyện của đế quốc Long Tượng, Diệp Thiên định đến Thiên Quý Tinh, cho đế quốc Diệu Nhật phong tỏa luôn con đường thông đến thế giới Tinh Hà của trung tâm vũ trụ. Nhưng lúc hắn chuẩn bị đi thì đại tướng Thành Quyền nhận được một tin truyền âm, ông ta lập tức hào hứng nói với Diệp Thiên: “Chủ công, trong biên giới của đế quốc Thiên Sư đã phát hiện được một mỏ đá Nữ Oa khá lớn, có một con yêu thú không rõ cấp độ đang trấn giữ, đội đào mỏ bị thương vong nghiêm trọng, bảo thuộc hạ qua đó xử lý đấy.”