Không tệ.
Lão tổ Bình Minh và lão tổ Chính Đình đã ra tay đối với Diệp Thiên.
Chỉ có hai người phóng lên bầu trời cao hơn một trăm vạn mét, sau đó tung ra một chưởng thổi bay Diệp Thiên lên không trung.
Rầm, ầm, đoàng.
Hai bóng đen khổng lồ giống như những vì sao rơi xuống nhằm hướng Diệp Thiên mà đánh.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tại sao họ lại ra tay với cậu Diệp chứ?”
“Cậu Diệp giết đồ đệ của phái tà giáo là thay trời hành đạo. Thượng Thanh Tông không giúp cậu Diệp thì thôi, tại sao lại ra tay với cậu Diệp chứ?”
“...”
Đột nhiên tất cả các loại câu hỏi xuất hiện trên đài Đan Long.
Đặc biệt là đám người họ Diệp, vừa rồi bọn họ còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng vô tận vì cho rằng họ sắp trút được cơn giận dữ. Một tên Hữu Sử, hai người hộ pháp, một vị trưởng lão, cộng thêm một vị Tà Vương, gần như chiếm cứ một nửa giang sơn của Tà Linh giáo.
Nếu như Diệp Thiên giết những quan chức cấp cao nhất của Tà Linh giáo này thì sẽ hả giận lắm. Ít nhất là từ nay về sau, Tà Linh giáo có thể không dám tấn công người họ Diệp nữa.
Không ngờ vào thời khắc mấu chốt, hai vị lão tổ của Thượng Thanh Tông lại ra tay với Diệp Thiên. Đây không phải là một điều xấu sao?
“Cha, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Thượng Quan Quỳnh Dao cực kỳ khó hiểu.
Lan Lăng Vương trầm ngâm nói: “Có lẽ Thượng Thanh Tông sợ Tà Hoàng sẽ báo thù nên muốn ngăn cản Diệp Bắc giết các quan chức cấp cao của Tà Linh giáo, để tránh cho Tà Linh giáo điên cuồng trả thù các môn phái chính đạo.”
“Vậy bọn họ giúp Diệp Bắc và giết chết bọn người Tà Linh giáo. Sau đó, liên thủ với Diệp Bắc để tập hợp tất cả các Tiên Tôn có thực lực từ Thái Hư Đại Thành trở lên trong lục đại tinh tú cùng nhau tấn công Tà Linh giáo thì còn sợ gì không đánh chết hoàng đế của Tà Linh giáo chứ. Bây giờ cứu Đạp Thiên Tà Vương thì chẳng khác nào thả hổ về rừng sao?” Thượng Quan Quỳnh Dao rất khó hiểu.
Lan Lăng Vương mỉm cười: “Con có thể nghĩ ra điều này thì bọn họ cũng có thể nghĩ tới. Có thể giết chết hoàng đế của Tà Linh giáo nhưng phải trả một cái giá rất cao, mà cũng không ai nguyện ý trả cái giá này.”
“Đó là lý do tại sao bọn họ phải ngăn Diệp Bắc. Họ bán một ân huệ lớn như vậy cho Tà Linh giáo thì về sau chỉ cần Thượng Thanh Tông không đối phó Tà Linh giáo, vậy Tà Linh giáo cũng sẽ không ra tay với Thượng Thanh Tông.”
“Thật là quá ích kỷ.” Thượng Quan Quỳnh Dao tức giận đến nỗi khuôn ngực phập phồng, điệu bộ giống như sắp nổ tung đến nơi.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thiên rút ngang thanh kiếm ra, kiếm khí liền chiếu ra một hào quang chói mắt chém hai quyền ảnh kia nổ tung.
Nhưng chém đứt hai quyền ảnh đó thì lại có hai quyền ảnh khác.
Hai vị lão tổ của Thượng Thanh Tông không ngừng đấm đá, tiếp chiêu Diệp Thiên một cách điên cuồng.
Bốn vị Tiên Tôn của Tà Linh giáo nhân cơ hội trốn đi để chữa lành vết thương, bây giờ cũng đồng thời tấn công Diệp Thiên từ xa.
Cùng lúc đó, Thiên Tà Đại Pháp của Đạp Thiên Tà Vương đã trỗi dậy. Mặc dù thần hồn của ông ta đã bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn khiến cho tốc độ thi triển của Thiên Tà Đại Pháp đã giảm đi một nửa, nhưng chỉ cần có đủ thời gian thì ông ta vẫn có thể thi triển Thiên Tà Đại Pháp.
“Hai ông lão này không nên đối đầu với bổn tọa mà giúp người của Tà Linh giáo chứ?”
Diệp Thiên vừa chống lại quyền ảnh của hai vị lão tổ vừa lạnh lùng hỏi.
Các đòn tấn công của bốn vị Tiên Tôn của Tà Linh giáo giống như đang gãi ngứa cho Diệp Thiên, hắn không thèm để ý chút nào mà lại tiếp tục tăng cường phòng ngự với một loại pháp bảo cấp tám để bảo vệ cơ thể khiến cho bốn người bọn họ có tấn công cả một ngày cũng không công phá được.
Về phần hai vị lão tổ thì thực lực ngang ngửa với Tà Vương, lực công kích của họ rất cao, nếu không ngăn cản thì thế phòng ngự sẽ dễ dàng bị phá vỡ.
“Cậu hiểu lầm rồi cậu Diệp à.” Lão tổ Bình Minh nói: “Chỉ cần cậu dừng tay để cho đám người Đạp Thiên Tà Vương đi thì chúng tôi sẽ không làm gì cậu cả. Chúng tôi sẽ càng không phải là kẻ thù của cậu, cũng không giúp Tà Linh giáo liên thủ giết cậu.”
“Sao hả, các người muốn làm người hòa giải phải không?” Diệp Thiên cười hỏi.
“Cứ coi như vậy đi.” Lão tổ Bình Minh đáp: “Đây là địa giới của Thượng Thanh Tông. Các ngườii đang đánh nhau ở đây thì Thượng Thanh Tông chúng tôi nên ngăn cản.”
“Ha ha.”
Diệp Thiên bật cười to: “Vậy tại sao khi Tà Vương dùng địa sát châu ném bổn tọa thì các người lại không ra tay ngăn lại. Bây giờ Tà Vương đang thi triển đại thuật để đối phó với bổn tọa thì lại không thấy mấy người ra tay cản ông ta lại?”
“Với thái độ xử lý công việc của các người khiến tôi khinh. Các người cho rằng bổn tọa sẽ cho các ngươi thể diện sao?”
“Tôi sẽ không cho. Nếu mấy người muốn làm hòa thì bây giờ hai người chia nhau làm gián đoạn Tà Vương thi triển đại thuật rồi nói với bổn tọa sau.”
Lão tổ Bình Minh nghe xong nói to lên: “Đạp Thiên Tà Vương, hãy ngưng lại việc sử dụng đại thuật mà nói chuyện với cậu Diệp. Thế nào hả?”
“Không đời nào.”
Đạp Thiên Tà Vương cố chấp đáp trả: “Hai người giúp bổn vương bắt lấy hắn rồi giúp bổn vương giết chết hắn thì bổn vương hứa với các người rằng chỉ cần hắn chết, bổn vương sẽ không giết bất cứ ai của người nhà họ Diệp cả. Hơn nữa bổn vương có thể cam đoan với ông rằng miễn là Thượng Thanh Tông không phải là kẻ thù của Tà Linh giáo thì Tà Linh giáo của tôi sẽ không bao giờ là kẻ thù của Thượng Thanh Tông.”
“Nếu các người không muốn xúc phạm bất kỳ ai thì không nên ở đây gây sự nữa. Như vậy thì khi Tà Hoàng muốn tiêu diệt Thượng Thanh Tông thì bổn vương sẽ không nói tốt thay cho Thượng Thanh Tông mấy người đâu.”
“Điều này...”
Lão tổ Bình Minh và lão tổ Chính Đình không biết lựa chọn như thế nào.
Nếu giúp Tà Linh giáo giết cậu Diệp thì lại sợ người trong thiên hạ sẽ phỉ nhổ.
Nếu không giúp ai cả thì bốn vị quan chức cấp cao của Tà Linh giáo đã bị giết, chắc chắn Tà Hoàng sẽ nói Thượng Thanh Tông thấy chết mà không cứu.
Nếu họ liên thủ với cậu Diệp để tiêu diệt đám người Tà Vương thì tức là kết oán với Tà Linh giáo rồi. Chẳng sợ không bao lâu nữa Tà Hoàng sẽ đến giết Thượng Thanh Tông.
Ngay bây giờ họ chỉ có ba lựa chọn này. Hoặc là giúp đỡ một bên hoặc trung lập nhưng dù là phương án nào thì điều đó cũng đều bất lợi cho họ.
Ngay lúc hai vị lão tổ không biết lựa chọn như thế nào thì tông chủ Tử Dục đột nhiên hét lên: “Hai vị lão tổ, thần binh của Diệp Bắc này sát khí rất nặng. Không biết phải mất bao nhiêu mạng người mới tạo ra được. Cậu ta cũng là một loại người đại tà đại ác, so với Tà Linh giáo chỉ có hơn chứ không kém.”
“Huống chi cậu ta còn hại vô số người nhà họ Diệp chết thảm. Chúng ta hãy giúp Đạp Thiên Tà Vương giết Diệp Bắc, coi như thay trời hành đạo mà cũng có thể cứu giúp người nhà họ Diệp trong thiên hạ. Chúng ta làm vậy không ai có thể chỉ ra được khuyết điểm của Thượng Thanh Tông cả.”
“Tôi ủng hộ quyết định của Tử Dục tông chủ, hãy giết tên đồ đệ đại tà đại ác Diệp Bắc này.” Công chúa Bình Dương là người hét lên đầu tiên.
“Tôi cũng ủng hộ quyết định của Tử Dục tông chủ, hãy giết tên đồ đệ đại tà đại ác Diệp Bắc này.”
Đám người Vương Bình Sang, Lạc Tuấn Tú, Trần Cường đều hô to lên.
“Tôi cũng ủng hộ quyết định của Tử Dục tông chủ, hãy giết tên đồ đệ đại tà đại ác Diệp Bắc này.”
Rất nhiều người ở các dòng họ khác cũng đều hô lên.
“Tôi cũng ủng hộ quyết định của Tử Dục tông chủ, hãy giết tên đồ đệ đại tà đại ác Diệp Bắc này.”
Thậm chí có một vài người họ Diệp vì lo lắng cho cuộc sống bình an sau này của họ, họ muốn Tà Linh giáo sẽ không giết chết họ mà cũng hô to lên như thế.
“Các người... các người...”
Thượng Quan Quỳnh Dao, Diệp Lam Duyên và đại đa số những người họ Diệp đều bị tức giận đến nỗi nói không nên lời.
Đây không phải là gạt bỏ chính nghĩa sao?
“Con rối. Thượng Thanh Tông của mấy người chỉ là con rối trong tay Tà Linh giáo mà thôi.” Thượng Quan Quỳnh Dao tức giận chửi ầm ĩ.
“Láo xược.”
Tử Dục tông chủ có vẻ tức giận, trong nháy mắt ông ta bắn về phía Thượng Quan Quỳnh Dao một chưởng.
“Quỳnh Dao, hãy cẩn thận.”
Lan Lăng Vương đẩy Thượng Quan Quỳnh Dao ra, một luồng ánh sáng đánh trúng ngực của ông ta khiến pháp bảo hộ thân bị đánh thành từng mảnh nhỏ.
“Quản con gái của ông cho tốt vào. Nếu lại tiếp tục nói nhảm thì đừng trách bổn tọa không khách sáo.” Tử Dục tông chủ nghiêm khắc cảnh cáo.
Lan Lăng Vương không còn cách nào khác đành phải vả miệng Thượng Quan Quỳnh Dao.
“Dạ.”
Lúc này lão tổ Bình Minh quát lên: “Đạp Thiên Tà Vương, chúng tôi đồng ý giúp ông trừng phạt Diệp Bắc. Ông đừng quên những gì đã nói hôm nay.”
“Ha ha.”
Đạp Thiên Tà Vương cười một cách sảng khoái nói: “Yên tâm đi. Bổn vương nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối giữ lời. Bổn vương tuyệt đối sẽ không lừa ông đâu.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Lão tổ Bình Minh nghiến răng quát to về phía Diệp Thiên: “Cậu Diệp, đắc tội rồi.”
Dứt lời, ông ta và lão tổ Chính Đình lấy ra một pháp bảo thần binh rồi một người bên phải và một người bên trái tạo thành thế gọng kìm tấn công dữ dội về phía Diệp Thiên.
Lão tổ Bình Minh cầm trong tay một thanh kiếm, sấm chớp nổi trận lôi đình và gió lốc tuôn ra ào ào.
Lão tổ Chính Đình cầm trong tay một cái chuông nuốt chửng cả bầu trời và che khuất hết mặt trời. Tiếng chuông vang lên ngân xa hàng trăm triệu dặm khiến thần hồn chấn động.
Một chuông một kiếm này, thanh kiếm thì nổi trận lôi đình trên người Diệp Thiên còn cái chuông thì nuốt chửng thần hồn khiến Diệp Thiên kinh sợ.
“Ha ha ha.”
Đạp Thiên Tà Vương thấy vậy thì cười to lên.
“Hai vị lão tổ quả là cao tay. Có hai người hỗ trợ thì bổn vương sẽ dễ dàng lấy được mạng chó của tên nhãi này thôi.”
Vừa dứt lời thì Đạp Thiên Tà Vương cũng giống như đánh tiết canh gà, lỗ đen sau đầu ông ta dần dần trở nên lớn hơn như thể một vòng mặt trời đen treo sau đầu.
“Xem ra cậu Diệp cách cái chết không xa lắm rồi.”
“Đùa sao, ba vị Tiên Tôn đại đỉnh hợp lực chiến đấu thì dù cậu Diệp có cường đại đến đâu cũng không thể thoát chết được.”
“Nhưng mà cậu Diệp cũng coi như may mắn rồi. Có thể được chết dưới tay của ba vị Tiên Tôn đại đỉnh thì ít nhất trong trăm vạn năm nữa cũng sẽ trở thành một câu chuyện được mọi người ca tụng mãi.”
“...”
Rất nhiều người xem trận đấu đều bàn luận xôn xao và họ đều cho rằng chắc chắn lần này Diệp Thiên sẽ phải chết.
“Được, được lắm.”
Diệp Thiên dừng lại trên không trung, phóng ra một luồng khí mạnh mẽ tạo thành một vòng phòng ngự bằng pháp bảo bảo vệ thân thể của chính hắn. Sau đó hắn lại phóng ra bốn trạng thái kết giới, đồng thời dừng giai điệu mê hoặc lòng người của Di Âm Hỗn Độn lại và đổi thành phòng thủ kiên cố tạo thành ba lớp phòng thủ mạnh mẽ bảo vệ chính hắn ở tận cùng bên trong.
“Nếu các người đã muốn chết thì bổn tọa sẽ không khách sáo, hãy xem bổn tọa sẽ đánh bại từng người từng người các ngươi như thế nào đây.”
Vừa dứt lời, Diệp Thiên giơ cao thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, xuyên qua ba tầng phòng ngự mà chỉ thẳng lên trời. Đột nhiên hắn bay vút lên nhanh chóng đâm xuyên vào cái chuông lớn trên đầu rồi nâng cái chuông lớn lên trời, lên cao cao mãi.
“Không hay rồi. Cậu ta muốn thực hiên chiêu thức lớn.”
Lão tổ Bình Minh kinh ngạc hét lên, cầm kiếm chém về phía đội hình phòng ngự kiên cố.
Nhưng vô dụng, căn bản không thể chém được.
Thấy vậy, lão tổ Chính Đình lập tức thu lại cái chuông lớn trên đỉnh đầu Diệp Thiên rồi ném về phía đội hình phòng ngự kiên cố.
Nhưng vẫn vô dụng, nó bị dội ngược trở lại. Căn bản không thể đánh nổ được.
“Thật là một thế phòng ngự lợi hại.”
Lão tổ Bình Minh khiếp sợ. Ông ta cùng với lão tổ Chính Đình và bốn vị Tiên Tôn của Tà Linh giáo đồng loạt tấn công dữ dội về phía trận địa phòng thủ kiên cố.