Mọi người ngây ra như phỗng, những ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ, khiếp sợ, rung động, khó tin, phức tạp đều hướng về phía Diệp Thiên.
Lạc Tuấn Tú chính là cao thủ đứng thứ hai mươi trong bảng, vậy mà lại bị Diệp Bắc thấp hơn ba bậc giẫm nát dưới chân?
"Trời má! Thực lực này của Diệp Bắc đủ để trèo lên thêm năm bậc nữa ấy chứ trời ạ!"
Yên tĩnh ước chừng mười giây, không biết ai kinh hô lên những lời này, phút chốc toàn bộ đều bùng nổ!
"Lợi hại, Diệp Bắc này lợi hại!"
"Bảo sao hắn dám tranh người phụ nữ Lạc Tuấn Tú thích, thực lực này hoàn toàn nghiền nát Lạc Tuấn Tú, quả thật có tư cách cạnh tranh quận chúa Quỳnh Dao cùng Lạc Tuấn Tú!"
"Thật là không thể xem mặt mà bắt hình dong. Nước biển không thể đo bằng đấu, ai có thể nghĩ đến Diệp Bắc tuy tuổi còn trẻ, trên top các bảng không có mặt mà lại có tu vi khủng bố như thế chứ?"
"..."
Mọi người đều thảo luận xôn xao.
Diệp Lam Duyên, Diệp Lan, Thượng Quan Quỳnh Dao hoảng sợ che miệng. Ánh mắt ba người nhìn Diệp Thiên nóng rực, thậm chí còn có ái mộ.
Lúc này Diệp Lam Duyên và Diệp Lan mới biết được vì sao Diệp Thiên dám giết người hầu của Lạc Tuấn Tú, không thèm để Lạc Tuấn Tú vào mắt.
Thực lực mạnh như vậy, có khả năng khiến cho đế quốc vinh quang, dâng tiền tài cho quốc vương, bất kể là thực lực hay bối cảnh đều mạnh hơn Lạc Tuấn Tú thì hà cớ gì phải sợ hắn.
Nhưng người khiếp sợ nhất là Thượng Quan Quỳnh Dao.
"Hóa ra người mình cứu giúp nhiều lần không phải là Diệp Bắc mà lại là Lạc Tuấn Tú!"
Trong lòng cô ta gào thét.
Vốn dĩ nhiều lần cô ta cứu Diệp Thiên, thứ nhất là do không quen nhìn Lạc Tuấn Tú ỷ thế hiếp người, thứ hai là do cảm thấy họ Diệp đáng thương.
Nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ, nghĩ đến việc bản thân giúp Diệp Thiên, thực tế lại ngược lại, bằng không Lạc Tuấn Tú đã bị Diệp Thiên giáo huấn, sao còn có thể chờ tới bây giờ chứ.
"Có lẽ nếu mình không ập vào dọa Lạc Tuấn Tú chạy thì hẳn lúc ấy hắn sẽ bị Diệp Bắc đánh chết?" Cô ta tự hỏi trong lòng.
"Diệp Bắc lợi hại như vậy, thế mà lúc bị mình bóp cổ lại không đánh mình mà lại đỏ mặt le lưỡi, phải đánh lén mình mới thoát?" Cô ta nghi hoặc.
"Chẳng lẽ là hắn cố ý?"
Nghĩ vậy, khuôn mặt đẹp đẽ trắng nõn của cô ta phiếm hồng.
"Tên lưu manh chết tiệt này, thật là đáng chết!"
Cô ta thầm mắng trong lòng, cái mũi xinh xắn hếch lên đến khóe miệng, đôi mắt nhỏ u oán gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng Diệp Thiên.
Cha cô ta Lan Lăng Vương cũng chấn động.
"Không phải hôm qua Quỳnh Dao nói với mình rằng nếu không phải con bé cứu Diệp Bắc thì hắn đã sớm bị Lạc Tuấn Tú đánh chết à? Sao giờ Lạc Tuấn Tú trước mặt hắn lại giống như gà con tùy tiện bị giày xéo vậy?"
Ông rất không hiểu.
"Chẳng nhẽ hắn tiêu hao mấy nghìn cân đá Nữ Oa khiến cho tu vi tăng vọt?"
Ông nghĩ trong lòng nhưng lại âm thầm lắc đầu.
"Không đúng, đá Nữ Oa dù tu luyện nhanh nhưng cũng phải cần bình cảnh. Một đấu bình cảnh đối với tu sĩ mà nói, nhanh nhất cũng phải ba năm mười năm mới có thể đột phá, chậm thì mấy trăm năm, thậm chí ngàn năm. Đó là chưa kể cảnh giới nhỏ của bình cảnh kia không phải ngàn năm thì không đột phá được, cho nên không có khả năng hắn tiêu hao đá Nữ Oa nên tu vi tăng."
"Chẳng lẽ là hắn vẫn luôn thâm tàng bất lộ?"
Ánh mắt Lan Lăng Vương nhìn Diệp Thiên lúc này đã thay đổi.
"Tuổi còn trẻ, tu vi hoàn hảo, ngày tháng còn dài, gả Quỳnh Dao cho hắn cũng không lỗ lắm. Tuy rằng có chút hám sắc, nhưng đàn ông mà, nào không có chuyện hám sắc, thời điểm bổn vương ở tuổi hắn chẳng phải cũng phong lưu vậy sao?"
Nghĩ vậy, ông sờ sờ râu, khóe miệng chứa ý cười dụng tâm sâu xa.
"Để xem kế tiếp hắn phá vỡ cục diện bế tắc này thế nào rồi nói tiếp."
Lúc này, cuối cùng Lạc Tuấn Tú khởi động thần niệm, muốn mọc tay lại nhưng nháy mắt bị Diệp Thiên đánh thành bột mịn.
"Diệp Bắc, mẹ nó dám chặt tay bổn thiếu, còn dám giẫm bổn thiếu, mày chết chắc rồi, nhà họ Lạc sẽ không tha cho mày!"
Anh ta khàn giọng gào thét.
Răng rắc!
Diệp Thiên tăng thêm sức chân, giẫm nát xương sườn anh ta, hờ hừng nói: "Nhà họ Lạc chúng mày không có ở đây, vậy mà mày có dũng khí uy hiếp tao à, cho dù bây giờ mày truyền âm thì chờ người nhà họ Lạc đến đây tao đã giết mày cả vạn lần."
Máu Lạc Tuấn Tú chảy như suối, vốn định mắng to nhưng nghe những lời ấy của Diệp Thiên thì nhất thời căng thẳng.
"Nước xa không dập được lửa gần, vẫn là dùng nước gần dập lửa."
Nghĩ vậy, anh ta vùng lên: "Công chúa Bình Dương, người đã quên rằng hắn từng chửi người đến cả chó cũng không bằng sao? Mau gọi người đánh chết hắn đi!"
"A a a..."
Công chúa Bình Dương lúc này mới từ kinh ngạc lấy lại tinh thần, chỉ về phía Diệp Thiên tức giận nói: "Diệp Bắc lớn mật, anh không chỉ mắng bản công chúa còn giẫm Lạc Tuấn Tú, quả thật đáng tội chết vạn lần!"
"Bình Sang, mau giết anh ta, bồi bản công chúa hết giận, thuận tiện cứu Lạc Tuấn Tú."
"Vâng!"
Vương Bình Sang đáp, tay nhấc lên, gọi ra cây búa ánh sáng màu cam lóng lánh, sắc bén, chỉ về phía Diệp Thiên lạnh giọng nói: "Buông cậu Lạc ra, đến quỳ xuống dập đầu bồi tội với công chúa, tao ít nhiều sẽ chỉ giẫm đạp mày một chút, có thể tha cho cái mạng chó của mày, nếu không chỉ cần tao gõ búa xuống thì sẽ lấy đầu chó của mày.
"Buông cậu Lạc ra, đến quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với công chúa!”
"Buông cậu Lạc ra, đến quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với công chúa!”
"Buông cậu Lạc ra, đến quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với công chúa!”
Rất nhiều đệ tử từ tiên môn tham gia khảo thí đều chỉ vào Diệp Thiên hét lên.
"Diệp Bắc, mau thả Lạc Tuấn Tú ra, nhận sai với công chúa Bình Dương đi. Vương Bình Sang là cháu thái sư đương triều, nghe nói tu vi trung kỳ, đứng thứ hai bảng trường sinh, so với Lạc Tuấn Tú cao hơn nhiều. Hơn nữa còn có Trần Cường đứng thứ ba, thứ năm Lâm Thành Phước, thứ tám Bàng Chí, bọn họ đều là bạn bè của Vương Bình Sang, gia thế hiển hách, căn bản không phải người anh có thể đắc tội." Thượng Quan Quỳnh Dao vội vàng khuyên nhủ.
"Thằng nhóc này nghe thấy chưa, đừng nói là mày, ngay cả Thượng Quan Quỳnh Dao trong mắt chúng tao cũng chỉ là cặn bã, đắc tội với chúng tao thì một vạn cái mạng cũng không đủ!" Trần Cường uy hiếp.
"Trần Cường, anh...!" Thượng Quan Quỳnh Dao tức đỏ mặt. Chẳng qua cô ta không thể không thừa nhận trong mắt bọn hắn cô ta quả thật chỉ là cặn bã.
Công chúa Bình Dương là con gái nuôi của bệ hạ, Vương Bình Sang là cháu Vương thái sư, Trần Cường là chắt trai Tể tướng đương triều, Lâm Thành Phước là cháu trai quốc công...
Những người này tạo thành một thế lực khổng lồ, đừng nói là cô ta, ngay cả cha cô ta Lan Lăng Vương cũng phải né tránh ba phần. Chọc bọn họ, vương tước nói không chừng ngày nào đó sẽ không còn.
Quả nhiên, Lan Lăng Vương nghe được lời Trần Cường nói, vừa tức vừa bất đắc dĩ chỉ có thể thở dài: "Quỳnh Dao, con hà tất phải giúp tên nhóc này, khiến bản thân bẽ mặt, cha cũng không dám trêu chọc đâu!"
Lại nói tới, Diệp Thiên chỉ về phía đám Vương Bình Sang hỏi: "Muốn tôi giúp cô chỉnh đốn bọn họ, làm cho bọn họ phải gọi cô là cô không?"
"Anh đi tìm cái chết à Diệp Bắc!" Thượng Quan Quỳnh Dao thở phì phì đẩy Diệp Thiên, tức giận nói: "Chính anh muốn chết còn muốn kéo bản quận chúa chôn cùng, nhọc cho anh rồi, bản quận chúa cũng không phải vợ anh, không chết cùng anh đâu!"
Diệp Thiên cười khà khà, vươn tay hướng về phía ngực Quỳnh Dao.
"A!"
Thượng Quan Quỳnh Dao tựa như con cóc nhảy ra hơn mười thước, che ngực hổn hển nói: "Diệp Bắc! Hai lần! Anh anh anh... Không sợ tôi nói cho cha à?"
"Hai lần! Ha ha ha!"
Mọi người không nhịn được cất tiếng cười to.
"Súc sinh này!"
Lan Lăng Vương trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó lại dám thất lễ với con gái bảo bối của bổn vương hai lần, quả thật vô cùng đáng giận, tức chết bổn vương. Việc này nếu bị truyền ra thì sau này Quỳnh Dao phải làm sao đây!"
Râu tóc của ông ta đều dựng hết cả lên.
Diệp Lam Duyên cũng tự ti cúi đầu nhìn ngực mình, thầm nghĩ trong lòng: "Thì ra Diệp Bắc thích lớn như quận chúa Quỳnh Dao, mình cũng không thể thua kém. Làm sao để như quận chúa Quỳnh Dao kiêu ngạo như vậy nhỉ?"
"Không sợ." Diệp Thiên cười nói: "Nếu tôi đoán không sai thì cha cô hẳn là đang nghĩ đến việc gả cô làm vợ tôi đấy."
Tu vi Lan Lăng Vương không thấp, hơn nữa so với Chu Kình Thiên, Triệu Thương Thiên cũng không có chênh lệch lắm. Dưới trướng Lan Lăng Vương có ba trăm triệu đại quân, vừa có thực lực vừa có đội ngũ, tranh thủ đến hỗ trợ phản công Tử Vi Tinh, là người có mắt nhìn người không tồi.
Mà nếu muốn Lan Lăng Vương cam tâm tình nguyện giúp hắn giành chính quyền, trước hết phải giành được Thượng Quan Quỳnh Dao, cha vợ thay con rể giành chính quyền, không giúp cũng khó.
"Nói láo! Cha tôi sẽ không gả tôi cho tên sắc ma như anh đâu!" Thượng Quan Quỳnh Dao phồng má thở hồng hộc.
"Ha ha!"
Người xung quanh lại cười to, đều mắng Diệp Thiên không biết xấu hổ.
Chỉ có Lan Lăng Vương ngơ ngác nhìn Diệp Thiên.
"Thằng nhóc này có thuật đọc tâm à?"
Ông sợ Thượng Quan Quỳnh Dao bị sàm sỡ hai lần không gả được. Ông ta thấy tu vi Diệp Thiên đủ mạnh, nếu có thể phá giải cục diện này thì gả Quỳnh Dao cho hắn, để hắn dưới trướng vì mình dốc sức làm việc cũng không phải là lựa chọn tồi.
"Lan Lăng Vương dù có muốn gả Thượng Quan Quỳnh Dao cho mày thì cũng phải xem mày còn mạng mà lấy vợ được không?" Vương Bình Sang cười lạnh nhìn Diệp Thiên.
"Chỉ bằng mày mà muốn mạng của tao?" Diệp Thiên cười nhạo.
"Tu vi trung kì mà không đủ à?" Vương Bình Sang cười lạnh.
"Không đủ." Diệp Thiên lắc đầu.
"Thêm tao thì sao?" Trần Cường đứng dậy.
"Cũng không đủ." Diệp Thiên lắc lắc đầu.
"Thế thêm tao thì sao?" Lâm Thành Phước cũng đứng dậy.
"Vẫn không đủ." Diệp Thiên lại lắc lắc đầu, nhìn xung quanh một vòng, thản nhiên nói: "Nhìn tao khó chịu thì toàn bộ đều ra đi, đến một người tính một người, tao sẽ trói chúng mày lại đánh."
Đỉnh thật!
Khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Toàn trường cũng cả triệu người, nhìn hắn không vừa mắt cũng phải đến một nửa, không tính người thấp thì người tu vi cao cũng đã ba mươi ngàn người. Trong số người này có ba nghìn người không vừa mắt hắn thì còn không đủ để giẫm hắn thành thịt nát sao?
"Anh anh anh... Không chỉ háo sắc mà còn là thằng điên, bản quận chúa mặc kệ anh, anh muốn tìm cái chết thì chết đi, thật là tức chết bản quận chúa!" Thượng Quan Quỳnh Dao khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu qua một bên, vẻ mặt u oán.
"Giẫm hắn!"
Vương Bình Sang nhất thời khó chịu, hô: "Thằng nhóc này uy hiếp vậy thì chúng ta sẽ thành toàn cho hắn, tất cả mọi người không vừa mắt hắn thì đều đứng ra đi!"
"Tao không vừa mắt hắn!"
"Tao cũng không vừa mắt hắn!"
"Tao không những không ưa hắn mà còn muốn giẫm chết hắn, để xem hắn còn giả vờ giả vịt nữa không."
Một đám thanh niên đứng dậy, không đến hai phút gần một vạn người có tu vi đều vây quanh Vương Bình Sang.
Thấy vậy, rất nhiều người đều kinh động.
"Trời má! Nhiều người như vậy không vừa mắt hắn, hắn đúng là khiến cho mọi người phẫn nộ!"