Lặng!
Bầu không khí trong khoang thuyền trở nên lặng ngắt như tờ!
Ánh mắt mọi người tập trung lên người Diệp Thiên, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, kinh hãi, hoảng sợ, hoảng hốt, lo lắng, tựa như người họ đang nhìn là ác quỷ.
Đặc biệt là Diệp Tuấn Kỳ và một đám người họ Diệp kinh ngạc tới độ con mắt sắp rơi ra luôn rồi, biểu cảm trên mặt có thể nói là hoảng sợ muốn chết, trong lòng, từng cơn sóng lớn nổi lên, cuồn cuộn không ngừng.
Kẻ điên! Người này đích xác là kẻ điên! Trong lòng họ không ngừng gào thét.
"Mày…!"
Ước chừng mười giây sau, Lạc Tuấn Tú mới rít từ kẽ răng ra được một chữ. Nhưng không chờ anh ta nói tiếp, Diệp Thiên đã rút tay về, nhìn thẳng vào mắt Lạc Tuấn Tú, hỏi: "Hai trăm tỷ đủ xài không? Không đủ thì để tôi đánh chết luôn hai người hầu còn lại của anh, rồi bồi thường thêm cho anh hai trăm tỷ, thấy thế nào?"
"Mẹ kiếp!"
Lạc Tuấn Tú còn chưa mở miệng, hai tên người hầu đứng đằng sau anh ta vội vàng lủi sang một bên trốn đi thật xa, tựa như chuột thấy mèo vậy, lá gan của họ bị lời Diệp Thiên nói dọa cho mất tiêu rồi.
"Mẹ nó!"
Rốt cục Lạc Tuấn Tú bị chọc giận, ngực anh ta phập phồng kịch liệt, tay nắm chặt đến nỗi vang lên tiếng răng rắc, trong đôi mắt hoa đào thâm thúy như ngôi sao bùng lên ngọn lửa cuồng nộ, thậm chí khí huyết toàn thân cũng sôi trào, từ cơ thể anh ta tỏa ra từng đợt sóng nhiệt khiến cho nhiệt độ trong khoang thuyền đang từ khoảng hai mươi lăm độ tăng vọt lên năm mươi hai độ.
Khoảnh khắc đó, không biết là vì sợ hay vì nóng mà hầu như tất cả mọi người đều đổ mổ hồi như tắm.
"Chết chắc rồi! Thằng nhãi đó chết chắc rồi! Dám chọc giận thiếu gia Lạc Tuấn Tú, không cần nghi ngờ gì nữa cậu ta chắc chắn sẽ chết!"
"Thiếu gia Lạc Tuấn Tú chính là người thứ hai mươi trong Trường Sinh Bảng của Thiên Quý Tinh, là một sự tồn tại vô cùng khủng bố. Trong tất cả những người trẻ tuổi trên toàn Thiên Khôi Tinh, chỉ có mười chín người đánh thắng được cậu ấy, mà những đứa con trời xếp hạng trước thiếu gia Lạc Tuấn Tú, không một ai mang họ Diệp. bởi vậy có thể đoán được, thằng nhãi họ Diệp này tuyệt đối không phải đối thủ của thiếu gia Lạc Tuấn Tú!"
"Đừng nói là Thiên Khôi Tinh, mà ngay cả trên Trường Sinh Bảng của Thiên Quý Tinh, Thiên Khu Tinh, top 50 không có một ai mang họ Diệp hết, cho nên thằng nhãi họ Diệp này khẳng định không phải đối thủ của thiếu gia Lạc Tuấn Tú đích đối thủ!"
"Đương nhiên, mọi người cũng đừng xem thường nhà họ Diệp, trước kia ở Thiên Quý Tinh xuất hiện một vị công tử họ Diệp, nghe nói là một sự tồn tại kinh khủng có thể phá vỡ tam quan, tuy tuổi còn trẻ, những đã có tu vi đỉnh phong thái hư cảnh, uy danh vang vọng một thời, ngay cả Tà Linh giáo cũng không dám trả thù người đó, chỉ có thể chỉa mũi dùi về phía người nhà họ Diệp!"
"..."
Đủ loại ý kiến trồi lên như nước.
Nghe này thấy đa phần ý kiến là đang khen bản thân, Lạc Tuấn Tú càng thêm kiên định không thể làm cho mọi người thất vọng, nhất định phải giết thằng nhãi này để lập uy, vì thế anh ta lại rít từ kẽ răng ra một câu:
"Bổn thiếu gia không thiếu nhất chính là tiền, thứ tao thiếu là những người hầu như Mã Bính, Lục Minh. Mày đánh chết họ, dù có bồi thường nghìn tỷ, bổn thiếu gia cũng sẽ không buông tha mày! Cho nên, mày chỉ có nước xuống địa ngục thôi!" Dứt lời, anh ta vung nắm đấm lên.
"Tới đi, đánh đi, đánh không chết tao thì mày là cháu nội tao!"
Diệp Thiên chắp hai tay ra sau, ưỡn ngực, miệng lưỡi nói toàn lời khiêu khích.
Một tên chân tiên rác rưởi, chỉ cần hắn khởi động chân cách, dùng một ngón tay động vào hắn, vậy ngón tay đó sẽ đứt, đánh hắn một đấm, nắm tay sẽ vỡ nát, mà nếu đấm hắn quá mạnh, hắn chẳng bị chút thương tổn nào, nhưng người đánh hắn sẽ phát nổ mà chết.
Cho nên, hắn đoán chắc với một quyền trúng ngay tại ngực hắn của Lạc Tuấn Tú, Lạc Tuấn Tú tuyệt đối sẽ tự bạo. đến lúc đó hắn còn có thể nói là Lạc Tuấn Tú bị hắn chọc giận quá mức nên tự sát, vậy còn có mặt mũi hơn tự tay giết Lạc Tuấn Tú.
"Con mẹ mày, ông đây sẽ không tha cho mày!" Lạc Tuấn Tú chỉ cảm thấy phổi mình sắp nổ tung vì giận dữ, anh ta tung quyền, bay thẳng về phía Diệp Thiên.
"Diệp Bắc, mau tránh ra!" Diệp Lam Duyên cả kinh tru lên đi ra.
"Không sao." Vẻ mặt của Diệp Thiên vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí khóe miệng còn hơi nâng lên, nhìn Lạc Tuấn Tú mà như đang nhìn một hạt cát.
Cố tình ngay tại thời điểm này, một tiếng “chát” vang lên, một cái roi như con rồng lao tới, ngay trước lúc nắm tay của Lạc Tuấn Tú đánh trúng lồng ngực Diệp Thiên thì quấn lấy tay Lạc Tuấn Tú, sau đó roi căng ra, nắm tay của Lạc Tuấn Tú thay đổi phương hướng, đấm vào bụng của quản lý Trương.
Răng rắc! Lập tức, tiếng xương cốt gãy vụn vang lên.
"A!"
Ngay sau đó, Lạc Tuấn Tú hét lên một tiếng thảm thiết, biểu cảm trên mặt cũng trở nên vặt vẹo, mồ hôi con mồ hôi mẹ che kín trán.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!"
Quản lý Trương sợ ngây người, liên tục giải thích: "Là cậu Lạc tự dùng nằm tay đấm vào bụng ông lão này, nên chuyện xương tay bị gãy thông thể trách ông lão này được."
“Mẹ nó, là ai làm?" Lạc Tuấn Tú thấy cổ tay của mình bị roi quấn vài vòng, giận dữ mà không có chỗ phát tiết, nên buột miệng mắng một câu.
"Anh dữ cái gì mà dữ!" Một giọng nói kiêu ngạo nhưng dễ nghe vang lên. Mọi người nhìn về phía tiếng nói phát ra, thấy đó là một cô gái nhưng giả trai, chỗ ngực phình lên, một tay cô ta cầm roi, biểu cảm lãnh đạm.
Cô ta cao khoảng một mét năm, một mét sáu, dáng người nhỏ nhắn trông rất thiếu nữ, eo nhỏ được thắt lưng khảm bảo thách ôm sát, chỉ khoảng một bàn tay, nhưng phần ngực cực kỳ đầy đặn. điển hình cho mặt nhỏ ngực to!
Theo sau cô ta còn có hai tên đàn ông để râu cường tráng, uy vũ, không giận tự uy, tựa như hung thần ác sát, khiến người nhìn thấy mà sợ.
"Cô ta là ai?" Rất nhiều người cùng hỏi câu này.
Còn Lạc Tuấn Tú khi nhìn thấy cô gái đó, hai mắt lập tức snags lên, biểu cảm giận dữ trên mặt lập tức biến mất, anh ta he he cười hỏi: "Quỳnh Dao, sao lại là cô?"
Câu hỏi vừa thốt ra, tức khắc toàn trường ồ lên.
"Là con gái của Lan Lăng Vương - Thượng Quan Quỳnh Dao sao?"
"Nghe nói quận chúa Quỳnh Dao thích cải trang thành trai, hơn nữa còn là một cô nương mặt nhỏ ngực to, xem ra quả thật là quận chúa Quỳnh Dao rồi!"
"Trách không được có thể ngăn cản sát chiêu của thiếu gia Lạc Tuấn Tú lên người thằng nhãi kia, thì ra là vị trí thứ hai mươi mốt trên Trường Sinh Bảng, thực lực không hề thua kém thiếu gia Lạc Tuấn Tú, quận chúa Quỳnh Dao!"
"..."
Ngay cả Diệp Lan cũng trở nên kích động, nói: "Chị Lam Duyên, chị nhìn kìa, đó chính là cô gái duy nhất lọt vào ba mươi thứ hạng đầu trong Trường Sinh Bảng của Thiên Khôi Tinh cũng như lục đại tinh, quận chúa Quỳnh Dao, cô ấy là thần tượng của nữ tu sĩ chúng ta đó!"
Mảnh tinh vực này là một tinh vực trọng nam khinh nữ, phụ nữ đã sớm trở thành công cụ cho đàn ông tu luyện. một người phụ nữ khi đã thất thân, tiết ra nguyên khí trong cơ thể, nên tu vi khó mà thăng lên, cộng thêm nguyên nhân trọng nam khinh nữ, ít có thế gia nào chịu cung cấp tài nguyên cho phụ nữ tu luyện, chuyện này khiến cho tu vi của đại đa số phụ nữ ở mảnh tinh vực này không cao.
Tựa như Lăng Tố Như, là Thất Khiếu Linh Lung Tâm, thiên phú vô cùng cao, nhưng tu vi cũng chỉ ở mức tạm được, nguyên nhân là vì Lăng gia chủ không đổ quá nhiều tài nguyên lên người cô ấy. Vì vậy có rất ít cơ hội được đề danh trên Trường Sinh Bảng.
Mà trên Tiên Vương Bảng và Chí Tôn Bảng lại càng không nhìn thấy bóng dáng của phụ nữ.
Bởi vậy quận chúa Quỳnh Dao có thể bước vào hàng ngũ ba mươi người đúng đầu Trường Sinh Bảng hiển nhiên trở thành người mà vô số nữ tu sĩ ngưỡng mộ và ngước nhìn.
"Ngạc nhiên lắm sao?" Thượng Quan Quỳnh Dao rút roi về, thu vào nhẫn không gian, tay chắp ra phía sau, bước từng bước vào giữa hai người Diệp Thiên và Lạc Tuấn Tú.
Cô ta hết nhìn Diệp Thiên ở bên trái, lại nhìn Lạc Tuấn Tú ở bên phải, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thiên, tò mò hỏi: "Sao Lạc Tuấn Tú lại ăn hiếp anh? Nói cho bổn quận chúa nghe, bản quận chúa làm chủ cho anh."
Diệp Thiên cảm thấy vô cùng buồn cười, anh đang định nói gì đó thì lại bị Lạc Tuấn Tú giành trước: "Quỳnh Dao, tôi không bắt nạt anh ta, là anh ta bắt nạt tôi. Chưa có sự đồng ý của tôi mà đã đánh chết hai người hầu của tôi, còn nói mỗi người sẽ bồi thường cho tôi một trăm tỷ, hai người là hai trăm tỷ, còn hỏi tôi có đủ xài không, không đủ sẽ giết luôn hai người hầu còn lại, rồi bồi thường thêm cho tôi hai trăm tỷ, cô nói xem tôi là người thiếu tiền như vậy sao? Tôi thật sự không chịu nổi cái bộ dạng ngang tàng này của anh ta, cơn giận này phải đánh chết anh ta mới hả dạ!"
Phì!
Thượng Quan Quỳnh Dao nghe vậy thì lập tức cười thành tiếng.
"Trời má!" Cô ta cười tới nỗi đỏ cả mặt, cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, giơ ngón tay cái lên, nói: "Anh đúng là có cá tính, không được Lạc Tuấn Tú đồng ý đã đánh chết hai người hầu của anh ta, còn muốn bồi thường tiền để dập lửa giận. Chẳng lẽ anh không biết, nhà họ Lạc của anh ta chỉ còn mỗi tiền sao?"
"Thứ tôi có cũng chỉ là tiền." Diệp Thiên nhún vai: "Tiền của tôi là do tôi tự mình kiếm, tiền của anh ta là do tổ tiên để lại, anh ta muốn so tiền với tôi? Không xứng!"
"Mẹ mày…!"
Lạc Tuấn Tú thật muốn đấm cho Diệp Thiên, anh ta quát hắn: "Nhà họ Diệp mày có thể lấy ra bao nhiêu tiền chứ? Chả lẽ mày không biết nhà họ Diệp sắp bị Tà Linh giáo giết hết rồi sao? Ai họ Diệp mà có tiền đã sớm sửa họ từ kiếp nào rồi, mày còn ở đây tỏ vẻ cái gì? Không đủ tiền sửa họ còn dám giả làm người giàu trước mặt bổn thiếu, mày xứng sao?"
Trên mảnh tinh vực này, dòng họ là thứ không thể tùy tiện sửa, muốn sửa họ, thì sửa thành họ nào tức là phải được ghi được ghi vào gia phả dòng họ đó, dù chỉ trên danh nghĩa. Người không có tiền thì ai chịu cho nhập gia phả chứ?
Cho nên chỉ kẻ có tiền mới có thể sửa lại họ. Nếu là bình thường, sửa cái họ, tốn tầm mấy trăm triệu là đủ rồi. Nhưng bây giờ ai cũng sợ người nhà họ Diệp, gia phả nhà ai dám đưa tên họ vào? Trừ phi có rất nhiều tiền, đủ khiến người động tâm, thì may ra họ mới bằng lòng.
Với vốn hiểu biết về giá thị trường của anh ta, bây giờ nhà họ Diệp muốn sửa họ, một người phải tốn ba lăm tỷ là ít. Dù là người có tiền, nhưng gia tộc có tới mấy ngàn mấy vạn người, có sửa cũng không sửa nổi. Cho nên mấy ngày nay, những người còn mang họ Diệp hầu hết là quỷ nghèo, hoặc là không được người giàu coi trọng, không cho đổi họ, còn đuổi khỏi nhà, là người không có địa vị gì nhất.
Bởi vậy anh ta mới tin chắc trên người Diệp Thiên khẳng định không có ba lăm tỷ. nếu có thì hắn đã sớm sửa họ rồi, còn mang cái họ Diệp kia làm gì, không chỉ tổ rước họa sát, mà một số nơi còn không thể vào, địa vị có thể nói là không bằng con chó. Ít nhất con chó muốn ngồi chiến hạm Tinh Không cũng sẽ không bị cản lại.
"Đừng giả vờ nữa, Diệp Thiên."
Diệp Tuấn Kỳ đột nhiên kéo kéo góc áo Diệp Thiên, nói: "Anh ta nói đúng đấy, bây giờ người còn mang họ Diệp chính là người không có tiền để sửa họ, giá thị trường ở Thiên Khôi Tinh tôi không biết, nhưng ở Thiên Khu Tinh chúng tôi muốn sửa họ Diệp cũng phải tốn cả tỷ, người trong tộc chúng tôi không có nhiều tiền như vậy nên chỉ sửa cho những người có địa vị cao, còn những kẻ không quan trọng thì toàn bộ bị đuổi khỏi cửa. Cho nên, anh hẳn là giống chúng tôi, cũng là người bị vứt bỏ, khẳng định khống có nổi hai trăm tỷ. Trừ phi. . ."
Anh ta vốn định nói trừ phi nhặt được bảo bối đem bán, nhưng chưa kịp nói hết câu đã nghe Lạc Tuấn Tú cười nói: "Có nghe không? Mày chỉ là một thằng bị vứt bỏ không sửa nổi họ, còn dám giả thành người giàu với bản thiếu. Nếu mày có thể lấy ra sáu mươi triệu, bản thiếu sẽ không so đo nữa, còn không có, vậy xem bản thiếu đánh chết mày thế nào đi!"
Nói đến đây, anh ta còn không quên quay đầu nói với Thượng Quan Quỳnh Dao: "Quỳnh Dao, người này rất đáng giận, nếu anh ta không lấy ra tiền, tôi sẽ đánh chết anh ta, cô đừng có cản đó."
"Bỏ đi Lạc Tuấn Tú." Thượng Quan Quỳnh Dao xua tay nói: "Số tiền này tôi trả thay cho anh ta, người nhà họ Diệp đã đủ đáng thương rồi, chắc chắn là người của anh không chịu cho người ta lên thuyền nên mới bị đánh chết, cho nên đừng bắt nạt người ta quá."
Lạc Tuấn Tú còn đang muốn nói cái gì, thì Diệp Thiên đã mở miệng: "Không cần quận chúa trả thay tôi. Hai trăm tỷ đúng không? Tôi có, dù là hai nghìn tỷ tôi cũng lấy ra được!" Dứt lời, Diệp Thiên lấy ra sáu cái thùng để trên mặt đất. Trên mấy thùng này còn dán giấy niêm phong: Quốc vương bệ hạ đế quốc Diệu Nhật tiến cống!
"Trời ạ! Là tiền tiến cống của quốc vương đế quốc Diệu Nhật trên Thiên Quý Tinh, chả lẽ có đại nhân vật nào còn trâu bò hơn quốc vương của đế quốc Diệu Nhật à?” Có người ngạc nhiên thốt lên.
"Chuyện này…" Thượng Quan Quỳnh Dao và Lạc Tuấn Tú cũng sợ ngây người.