Lăng Tố Như sợ ngây người, vừa hoài nghi, vừa khiếp sợ, vui sướng, kích động nhìn vào đôi mắt đẹp của Diệp Thiên, có quá nhiều cảm xúc phức tạp hiện lên trên khuôn mặt.
Cô ta nhớ rằng bị bạch hổ cắn phải hai chân, rất đau đớn, nhưng vì không muốn để cho Diệp Thiên cảm thấy bản thân là một người yếu đuối, cô ta đã cắn môi nhịn lại, muốn đưa đan dược cho Diệp Thiên.
Kết quả đột nhiên lại bị kéo một cái, cô ta cảm giác được mình bị kéo rơi xuống cực nhanh, nên đã ném viên đan dược đi, muốn từ biệt với Diệp Thiên, kết quả lời còn chưa nói hết đã bị bạch hổ nuốt vào bụng, một hơi nuốt sạch.
Sau cơn đau nhức kịch liệt, cô ta biết mình đã chết rồi, rất nhanh sau đó cô ta mất đi ý thức.
Nhưng không ngờ rằng, thế mà cô ta lại được sống lại không tổn hại, một vết thương trên người cũng không có.
Cô ta còn cho rằng mình đã đến một thế giới khác, nhưng vừa quét mắt nhìn đã thấy người đàn ông mình muốn nhìn thấy nhất là cậu Diệp đang ở đây.
Cô ta khó lòng mà kìm lại sự kích động và vui sướng trong thâm tâm nên đã không nhịn được mà kêu ra tiếng như vậy.
“Đúng vậy Tố Như.”
Nhìn thấy bộ dạng thiên chân vô tà của cô ta, khóe miệng của Diệp Thiên khẽ giương lên một độ cong, mỉm cười nói: “Cô chưa chết, cũng không phải đang nằm mơ, tôi đã giúp cô sống lại rồi.”
“Hu hu…”
Biết rằng mình chưa chết cũng không phải đang nằm mơ, mà là được Diệp Thiên cứu sống, Lăng Tố Như nhất thời không nén được cảm xúc vui mừng, hạnh phúc nên đã bật khóc.
Sau đó cô ta giương hai tay, chạy về hướng Diệp Thiên, lao vào lòng Diệp Thiên, vừa khóc vừa cười nói: “Cậu Diệp, vừa nãy lúc bị bạch hổ nuốt vào bụng, khi bị cắn, khoảnh khắc đó tôi cảm thấy cực kỳ cực kỳ đáng tiếc, đáng tiếc lớn nhất chính là không kịp nói với cậu Diệp một câu, tôi thích cậu Diệp, tôi tưởng rằng đời này sẽ không còn cơ hội để nói câu ấy nữa, không ngờ bây giờ vẫn còn cơ hội để nói.”
“Từ nhỏ tôi đã rất nhát gan, nhất là trong chuyện tình cảm, nhưng trải qua một lần sinh tử rồi, tôi không muốn tiếp tục nhát gan trong tình cảm nữa.”
“Cậu Diệp có biết không? Lúc mà cậu cứu sống cha tôi, còn nói sẽ bảo hộ chu toàn cho tôi, tôi đã thích cậu rồi. Nhưng tôi không dám nói ra, nhất là khi biết rằng cậu Diệp là đại nguyên soái hộ quốc, tôi lại càng cảm thấy tự ti hơn, dù cho cha tôi có để tôi làm người giúp việc thân cận cho cậu tôi cũng cảm thấy bản thân không đủ tư cách.”
“Nhưng thực sự rất thích cậu Diệp, tôi không cần cậu Diệp phải đối xử tốt với tôi, cũng không dám hy vọng cậu cưng chiều gì tôi cả, tôi chỉ mong muốn được trở thành người phụ nữ của cậu Diệp, có thể hầu hạ cậu Diệp, mong cậu Diệp đừng chê tôi mà bỏ rơi tôi có được không?”
Nói đến đây, hai mắt của cô ta đã ngập tràn nước mắt, nhìn về phía Diệp Thiên, tràn ngập tình cảm.
Diệp Thiên không chịu nổi nhất là khi phụ nữ dùng chiêu này, vừa nhìn cô ta bật khóc, hắn đã muốn cưng chiều rồi, nên hắn bế Lăng Tố Như kiểu công chúa, đứng dậy nói: “Anh không ghét bỏ em, bởi vì nhờ có tấm lòng của em mà anh mới có thể đạt được tu vi cực mạnh, em là người phụ nữ có công lao đối với anh, ngay bây giờ anh sẽ tìm một nơi để em chính thức trở thành người phụ nữ của anh.”
Nói xong, hắn ôm Lăng Tố Như biến mất như một cơn gió.
Chủ nhà họ Lăng và người nhà vừa chạy tới, nghe thấy lời Diệp Thiên nói, ông ta sợ ngây ngẩn, không dám tin mà hỏi lại Lâm Bá Thiên: “Hộ vệ Lâm này, tôi không nghe nhầm phải không? Cậu Diệp không ghét bỏ con gái tôi, bây giờ còn muốn con gái tôi chính thức trở thành người phụ nữ của cậu ấy hả?”
“Ha ha!”
Lâm Bá Thiên ngẩng đầu cười lớn, nói: “Chủ nhà họ Lăng à, ông không nghe sai đâu, tôn thượng nhà chúng tôi nói không ghét bỏ con gái ông, bây giờ sẽ đưa con gái ông đi rồi, rất nhanh thôi ông có thể trở thành cha vợ của tôn thượng nhà tôi rồi.”
“Thế thì tốt quá!”
Chuyện này khiến chủ nhà họ Lăng vui mừng lắm, ông ta nói với tất cả mọi người xung quanh: “Mọi người có nghe thấy chưa, cậu Diệp không ghét bỏ con gái tôi, bây giờ đưa con gái tôi đi rồi, tôi sắp trở thành cha vợ của cậu Diệp rồi, ha ha ha!!”
Lời này vừa nói ra, lập tức có một nhóm người có mặt mũi trong thành Vũ Lăng đi đến chúc mừng:
“Chủ mừng chủ nhà họ Lăng nhé, chúc mừng chủ nhà họ Lăng có được một người con gái tốt như thế có thể tìm cho ông một đứa con rể vô cùng lợi hại. Nhà họ Lăng của ông sắp một bước lên trời rồi!”
“Nhà họ Lăng có cậu Diệp lợi hại như thế làm con rể, sau này ở Thiên Quý Tinh ai còn dám động vào nhà họ Lăng nữa!”
“Đúng vậy, chủ nhà họ Lăng, ông sắp phát đạt rồi, sau này ở trong thành Vũ Lăng phải chiếu cố nhà họ Trương chúng tôi một chút nhé!”
“Cậu Diệp giết Tả Sứ của giáo phái Tà Linh với hai vị hộ pháp, chiến tích thế này đủ để danh chấn thiên hạ. Sau này cửa nhà họ Lăng khẳng định sẽ bị người từ các vì sao khTà Hoàngn thăm hỏi cậu Diệp dẫm cho hỏng mất thôi, chủ nhà họ Lăng sắp thu một đóng quà đến mức tay mềm nhũn ra rồi.”
“…”
Nghe những lời chúc mừng như thế chủ nhà họ Lăng cười không khép được miệng lại, liên tiếp hét gọi quản gia đến tìm kiến trúc sư bàn việc sửa lại nhà họ Lăng.
Mà lúc này, Diệp Thiên đã đưa Lăng Tố Như đến một nhà trọ đặt một phòng VIP đắt tiền. Cửa đóng lại, hắn dùng một trận cách âm lớn, đặt Lăng Tố Như lên giường.”
Rất nhanh sau đó, âm thanh “lạch cạch” đã vang lên.
Hai tiếng đồng hồ sau.
Cả gương mặt của Lăng Tố Như đầm đìa mồ hôi, đến cả tóc trên đầu cũng ẩm ướt, giống như vừa được vớt từ dưới nước lên vậy, sắc mặt vừa trắng vừa tím. Cô không có sức lực nằm trong lòng Diệp Thiên, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào.
“Cậu Diệp, rất vinh hạnh em có thể trở thành người phụ nữ của anh.”
Diệp Thiên vuốt ve gương mặt cô, mỉm cười nói: “Cảm giác thế nào?”
Bị Diệp Thiên hỏi như thế, Lăng Tố Như ngượng chín cả người, nghĩ nửa ngày mới nói một câu: “Rất tuyệt.”
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười to.
Lăng Tố Như ngẩng chiếc đầu nhỏ lên, nhìn về hướng Diệp Thiên, vừa ngại ngùng lại vừa tò mò hỏi: “Cậu Diệp, anh…không bị yếu à?”
Dù chưa từng thử qua bao giờ nhưng cô ta vẫn có những hiểu biết từ sách cổ.
Như sách cổ đã viết, như thế này là cực kỳ cực kỳ mạnh đó!
“Ha ha.”
Diệp Thiên cười nói: “Vốn dĩ là rất mạnh mà, do em hiểu sai thôi, anh luyện là luyện thánh hư đan, đan của đan cảnh, không phải là thận đâu.”
“Hả?”
Lăng Tố Như đỏ bừng từ mặt tới mang tai ngay lập tức.
Hóa ra là do cô ta đã hiểu nhầm hay sao.
Lúc này cô ta chỉ cảm thấy cực kỳ ngại ngùng.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta hỏi: “Hôm đó có vị quân sư nói cậu Diệp không có con nối dõi, có phải là do cậu Diệp có chứng bệnh gì trong việc sinh đẻ không? Hay là… Lăng Tố Như tìm tiên y giúp cậu Diệp xem thử xem sao, sau đó Lăng Tố Như sẽ sinh một nam một nữ cho cậu Diệp có được không?”
Diệp Thiên nghe thế bật cười: “Trước đây là do anh không muốn có, bây giờ anh đã có mười mấy người con trai con gái rồi, bọn chúng đều rất ngoan ngoãn vâng lời.”
“Hả?”
Lăng Tố Như lại bị làm cho sợ ngây người, sau đó cô lại yếu ớt hỏi một câu: “Vậy có phải…em cũng có thể mang thai?”
“Khụ…”
Diệp Thiên ngại ngùng nói: “Lúc này anh có dùng bí pháp, sẽ không mang thai được.”
“Hả?” Lăng Tố Như cực kỳ thất vọng, hơi chu môi nói: “Người ta…cũng muốn có con của cậu Diệp mà, hay là cậu Diệp đừng dùng mật pháp nữa, bây giờ chúng mình lại làm thêm lần nữa…”
Cô ta đã không sợ thì Diệp Thiên tại sao lại phải khách khí làm gì?
Rất nhanh sau đó, âm thanh “lạch cạch” lại vang lên.
…
Cùng lúc này, ở Thiên Quý Tinh, Thiên Khu Tinh, Thiên Khôi Tinh, và các sao khác đều đang kinh động vì việc Diệp Thiên đánh chết Tả Sứ và tả hữu hộ pháp của giáo phái Tà Linh.