Tử Vi Tinh, giáo phái Cực Đạo, cung Đế Tiên.
Tiên đế Đạo Quang, với pháp thân khổng lồ cao ba mươi ba vạn trượng, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng óng ánh, mặc long bào tráng lệ, đầu đội vương miện, sắc mặt nghiêm nghị, vô cùng hiển hách và uy nghiêm.
Dưới ngai vàng, văn võ bá quan tề tựu đông đủ. Chỉ có ba vạn ba nghìn trượng pháp thân hiện ra, giống như một đàn kiến đang đứng bên dưới.
Lúc này, tiên đế Đạo Quang mới chậm rãi mở miệng: "Mới vừa rồi thần miếu đến đây báo tin. Vừa nãy thần bài của Thái Tử Thái Sư Sử Đông Lai đã vỡ tan. Có thể xác định là Thái Tử Thái Sư đã qua đời rồi."
"Cái gì?"
Lời này vừa thốt ra, tức khắc dẫn đến một phen xôn xao.
"Thái Tử Thái Sư có tu vi ở Thái Hư Cảnh Đại Thành trung kỳ, mặc dù không đứng đầu hàng ngũ Tiên Tôn. Nhưng có thể xem như khá lợi hại, sao có thể chết được?"
"Thái Tử Thái Sư đã cùng các đệ tử du hành vũ trụ trong ba mươi năm, ắt hẳn đã sớm cách xa Thế Giới Tinh Hà ở Trung Tâm Vũ Trụ, đến tinh cầu xa hơn rồi. Mà càng xa Thế Giới Tinh Hà ở Trung Tâm Vũ Trụ, thì thực lực của các tu sĩ ở vì sao này sẽ yếu hơn, người có thể đánh thắng được Thái Tử Thái Sư đã ít lại còn ít hơn."
"Chuyện này đúng thật là rất kỳ lạ. Cuối cùng là ai đã giết chết Thái Tử Thái Sư? Thái Tử Thái Sư lại bị giết chết ở tinh cầu nào?"
"..."
Tiếng xôn xao nghị luận thoáng chốc tràn đầy khắp cung.
"Tiên đế!"
Lúc này, một thanh niên mặc bào phục lộng lẫy đứng lên nói: "Sử Đông Lai là sư phụ của thần, hiện tại đã chết thảm ở nơi đất khách quê người. Thần có trách nhiệm phải tìm ra nguyên nhân cái chết của sư phụ, để báo thù rửa hận cho sư phụ. Mong rằng Tiên Tôn chấp thuận!"
"Được."
Tiên đế Đạo Quang gật đầu: "Đệ tử báo thù cho sư phụ là lẽ đương nhiên phải đạo. Thái Tử Thái Sư cũng là trọng thần đắc lực của môn phái Cực Đạo ta, hiện giờ phải chết ở nơi đất khách quê người. Nếu không tìm được nguyên nhân cái chết, báo được mối thù này, sợ là mọi người trên thế giới có thể cười nhạo sự kém cỏi của trẫm. Cho nên, nhất định phải điều tra."
Nói đến đây, ông ta nhìn lướt qua những người đang có mặt và hỏi: "Thái Tử Thái Sư là Thái Hư Cảnh Đại Thành trung kỳ. Có thể giết được ông ấy thì tu vi của kẻ đó nhất định phải cao hơn. Trẫm quyết định để Thái tử mang theo đội vệ binh dưới trướng đi thăm dò, nhưng phải có ít nhất hai vị Tiên Tôn đỉnh cảnh theo bảo vệ. Các khanh cho rằng tốt hơn hết nên phái hai vị Tiên Tôn cảnh giới đỉnh cao nào đi cùng Thái tử cho thỏa đáng?"
"Bẩm tấu thượng đế!"
Một vị đại thần đứng lên nói: "Thái tử quý giá, không thể có sơ suất gì. Vậy nên thần cảm thấy tốt hơn là nên cử Định Tương Vương và Ninh Viễn Vương đi theo bảo vệ Thái tử cho thỏa đáng. Hai vị Vương gia có tu vi cao thâm, đều đã đạt đến bình cảnh đỉnh trung kỳ thái hư. Bọn họ cả ngày ở nhà dắt chó mèo đi dạo, chi bằng thả bọn họ ra ngoài đi loanh quanh đây đó, có lẽ có thể đột phá bình cảnh, cũng có thể khiến cho thực lực của môn phái Cực Đạo chúng ta nâng cao thêm một bậc."
"Chuẩn."
Tiên đế Đạo Quang gật đầu nói: "Thừa tướng, chuẩn bị hai phần thánh chỉ, phân biệt giao cho hai vị Vương gia. Để cho hai vị Vương gia chọn một ngày đi với Thái tử ra Thế Giới Tinh Hà của Trung Tâm Vũ Trụ điều tra nguyên nhân cái chết của Thái Tử Thái Sư. Nhất định phải điều tra ra cho trẫm, tử hình hung thủ ngay tại chỗ, đòi lại công bằng cho linh hồn Thái Tử Thái Sư trên trời."
"Vâng! Thưa tiên đế!"
...
Lúc này, nhà họ Lăng.
Diệp Thiên đã cho dược liệu ra khỏi lò, bắt đầu luyện chế đan dược.
“Tôn thượng, anh thực sự muốn sử dụng Thất Khiếu Linh Lung Tâm của cô Lăng để luyện đan à?” Lâm Bá Thiên hỏi.
Diệp Thiên gật đầu: "Thánh Hư Đan có thể luyện hóa tu vi Tiểu Thành hậu kỳ của bổn tọa đến Đại Thành hậu kỳ. Tu vi tăng lên gần tới một cảnh giới nhỏ. Nếu không có cơ duyên thì phải tu luyện ít nhất năm vạn năm. Cho nên, bổn tọa không thể không luyện đan dược này."
Nói đến đây, hắn cười: “Quân sư nói cũng có chỗ đúng, đến lúc thì dừng, không được tiến lên, tiếp tục đi tới sẽ cách Thế Giới Tinh Hà của Trung Tâm Vũ Trụ ngày càng gần. Tiên Tôn thế gia ở nơi này đều có thể là Tiên TônĐại Thành Trung Kỳ, có thể tưởng tượng ra được về sau có bao nhiêu hiểm nguy. Nhưng nếu không tiến lên, tu vi của bổn tọa sẽ không dễ dàng tinh tiến. Vì vậy, nhất định phải tiến lên. Mà nếu đi vào thế giới hung hiểm, không có tu vi cao thâm để dựa vào sẽ cực kỳ nguy hiểm. Bởi vậy, chỉ có thể hy sinh Thất Khiếu Linh Lung Tâm của cô ấy."
Lâm Bá Thiên gật gật đầu, hỏi: "Nhưng vẫn còn thiếu hai vị thuốc dẫn. Khi nào thì đi tìm? Như vậy có thể bỏ lỡ thời cơ hay không?"
“Tạm thời không vội.” Diệp Thiên xua tay: “Thánh Hư Đan phải luyện chế trong chín chín tám mốt ngày. Hai vị dược liệu kia, một thứ sẽ được thêm vào ngày thứ năm mươi, một thứ sẽ được thêm vào ngày thứ bảy mươi, ngày cuối cùng sẽ thêm Thất Khiếu Linh Lung Tâm vào, đan có thể hoàn thành. Cho nên không cần nóng vội. Nếu bổn tọa không dự đoán sai, trong vài ngày nữa, triều đình của đất nước này sẽ phái người đến báo thù cho thành chủ và Hầu gia của bọn chúng. Cứ trấn áp chúng trước, để chúng không dám tái phạm nữa. Đến lúc đó lại đi cũng không muộn."
“Được.” Lâm Bá Thiên gật đầu: “Vậy thuộc hạ dùng đá Nữ Oa để tu luyện chút tu vi trước, đợi đến khi tu vi khôi phục đến Đại Thành. Tôn thượng ở lại nhà họ Lăng, thuộc hạ sẽ đi tìm hai vị dược liệu kia cho tôn thượng."
“Đi đi.” Diệp Thiên xua tay.
Lâm Bá Thiên rời phòng thuốc và đi tu luyện.
Chân trước Lâm Bá Thiên vừa rời khỏi, chân sau Lăng Tố Như lập tức bước vào. Cô ta bưng một cái khay, trên khay đặt một cái bát to tinh xảo. Vừa bước vào, mùi hương bao trùm cả căn phòng.
“Cậu Diệp, đây là canh long cân mà đích thân Tố Như và đầu bếp nữ nấu cho cậu. Cậu Diệp đến đây nếm thử đi.” Cô ta đặt khay lên bàn, bưng bát ra, nho nhã lễ độ, nói khẽ cười duyên.
Diệp Thiên thuận miệng đáp lại, ngồi xuống nếm thử.
“Thế nào cậu Diệp, uống ngon không?” Lăng Tố Như ngồi sang một bên, hai tay chống cằm. Nhìn Diệp Thiên đang uống canh, mở miệng dò xét.
“Không tồi, uống rất ngon.” Diệp Thiên cười nói, trong lòng lại thầm nhủ: Chắc không phải cô gái này muốn mình làm cô ấy sớm hơn chứ? Lại nấu cho mình một món canh bổ như thế này, đây chính là một món canh cực kỳ tốt cho sinh lý nam giới đấy.
"Hì hì!"
Lăng Tố Như che miệng cười: "Nếu cậu thích uống, Tố Như bằng lòng nấu cho cậu uống mỗi ngày."
"Chẳng lẽ cô không sợ làm cho tôi quá mạnh, đối với cô không “tốt” hay sao?” Diệp Thiên cười nhìn Lăng Tố Như.
Đột nhiên, khuôn mặt của Lăng Tố Như biến thành quả cà chua, thầm nhủ với lòng: Đầu bếp nữ dạy mình cái chiêu trò xấu xa gì vầy nè? Lại bị cậu Diệp nhìn thấu nhanh như thế này. Có phải cậu Diệp sẽ cảm thấy mình rất có mưu kế hay không, có chán ghét mình hay không đây?
Nghĩ đến đây trái tim bé bỏng của cô ta lại nhói lên.
Diệp Thiên như nhìn ra được suy nghĩ của cô ta, lập tức đổ thêm dầu vào lửa, đưa tay sờ sờ mặt cô ta.
Nhất thời thân thể mềm mại của Lăng Tố Như run lên, toàn thân nóng rực, nhủ thầm: Chẳng lẽ quá bổ nên cậu Diệp, cậu ấy... muốn sao?
“Quả nhiên là một người đẹp điển hình.” Diệp Thiên sờ sờ gò má của cô ta, có chút không nỡ dùng Thất Khiếu Linh Lung Tâm của cô ta luyện đan.
“Cảm ơn... Cảm ơn cậu Diệp khen ngợi.” Lăng Tố Như rất hồi hộp mà nói.
Diệp Thiên cười ha hả. Hắn rụt tay lại, tiếp tục uống canh, không muốn trêu chọc cô ta nữa, kẻo cô ta sẽ không chịu nổi thì không ổn.
Trước khi lấy Thất Khiếu Linh Lung Tâm, hắn không thể làm "chuyện đó" với cô ta. Nếu không nó sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của Thất Khiếu Linh Lung Tâm.
“Cậu Diệp, cậu đang luyện thuốc gì vậy?” Một lúc sau, khuôn mặt của Lăng Tố Như không nóng nhiều như vậy nữa mới hỏi.
“Thánh Hư Đan.” Diệp Thiên đáp.
"Thận Hư Đan?" Lăng Tố Như ngạc nhiên lạ thường: "Cậu bị yếu thận à? Vậy tôi đây càng phải nấu canh long cân cho cậu mỗi ngày mới được. Nghe đầu bếp nói, canh long cân chuyên trị chứng yếu thận đấy."
"Khụ khụ..."
Diệp Thiên cười đến phun một bàn canh, sau đó đỏ mặt cười nói: "Được rồi, vậy cô cứ nấu mỗi ngày đi. Sau tám mươi mốt ngày, tôi sẽ không còn yếu thận nữa. Tôi sẽ chiều chuộng cô một chút."
"Hừm..."
Lăng Tố Như cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Phải uống trong tám mươi mốt ngày, vậy là yếu lắm đó nha!
Tuy nhiên, tám mươi mốt ngày mà nói cũng không phải là dài. Đến lúc đó có thể biết rốt cuộc cậu Diệp yếu đến chừng nào.
Thế là cả hai cùng nhau tán gẫu.
"Phải rồi cậu Diệp, cái túi gấm "xuất sư vị tiệp thân tiên tử" là có ý gì? Chính vị cao nhân đó hy vọng cậu Diệp đừng đi đánh giặc, nếu không sẽ có thể... phải không?" Lăng Tố Như hỏi.
Diệp Thiên gật đầu: "Chính là như vậy."
“Hả?” Vẻ mặt của Lăng Tố Như đột nhiên trở nên không tốt, hỏi: “Cậu Diệp, vậy cậu không thể không từ chức đại nguyên soái, không cần chiến đấu nữa?"
Diệp Thiên cười: "Không thể từ bỏ việc chiến đấu được. Tôi sống chính là muốn một ngày nào đó có thể chiến đấu trở lại quê hương. Nếu tôi từ bỏ không chiến đấu nữa, cuộc sống cũng trở nên vô nghĩa. Vì vậy, nhất định phải chiến đấu. Về phần rốt cuộc có "xuất sư vị tiệp thân tiên tử" hay không, tôi cũng không biết. Nếu sẽ như vậy, thì đó coi như là định mệnh của tôi."
Lăng Tố Như im lặng, cô ta không biết phải thuyết phục Diệp Thiên như thế nào.
Nhưng cô ta thật sự không muốn đi chiến đấu trên chiến trường, càng không hy vọng Diệp Thiên chết trên chiến trường. Đó là điều cô ta sẽ vĩnh viễn không muốn nhìn thấy.