“Ừm?”
Diệp Thiên nhìn bóng trắng dày đặc xuất hiện trong không trung, chân mày chợt nhíu, vẻ mặt kinh ngạc.
Rất nhanh Lâm Thiên Phách liền kinh hô.
“Tôn thượng! Là quân sư! Là quân sư của chúng ta!”
Không sai, bóng trắng này không phải ai khác chính là quân sư của Diệp Thiên lúc giành thiên hạ - Công Dương Hạ.
Còn được gọi là Tuyền Cơ đạo nhân.
Người này đa mưu túc trí, tu vi cao thâm khó lường, là một trong mười đại cao thủ dưới trướng tiên đế Bắc Minh. Tu vi Thái Hư Cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
Sau khi Diệp Thiên xưng đế, phong ông ta làm quốc sư, có thế xem như trọng thần dưới một người trên vạn người.
Không ngờ trên người Nam Cung Cẩn lại hiện ra bóng dáng quân sư.
“Này! Quân sư ông thế nào lại hiện ra trên người thằng nhỏ dâm tặc này thế? Ông bị đánh tan nát thân thể nên thần hồn chạy tới Thiên Quý Tinh, tạm trú trên món đồ nào đó của thằng dâm tặc này, vì tôi đã đánh nát nó nên ông trốn ra được hả?” Lâm Bá Thiên hỏi.
Không ngờ quân sư không trả lời mà còn hóa thành cầu tuyết đánh về phía Lâm Bá Thiên.
“Lão Lâm cẩn thận!”
Diệp Thiên cả kinh kêu lên. Cần kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm đánh tới, ngay khoảnh khắc “Tuyết cầu” sắp đâm đến Lâm Bá Thiên thì kiếm đã đâm trúng nó.
Đùng!
Gây ra tiếng nổ lớn.
Một cơn sóng trùng kích cường đại đánh lui Diệp Thiên và Lâm Bá Thiên, phần dư cơn sóng đánh vào phần lớn quần chúng ăn dưa, máu văng khắp nơi.
“Đây…”
Lâm Bá Thiên ngây người.
Sau một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Tôn thượng, sao lại thế này? Quân sư sao lại không nhận ra chúng ta, cứ vậy mà bị tôn thượng đâm chết?”
Diệp Thiên ha ha cười nói: “Đây chỉ là một tia thần thức của quân sư mà thôi, nên bổn tọa đoán không sai, Nam Cung Cẩn này hẳn là học trò của quân sư, trên người anh ta mang theo thần thức của quân sư như bùa hộ mạng, một quyền kia của ông kích phát bùa hộ mạng này, nên thần thức của quân sư mới tấn công ông.”
“Mà loại thần thức này không có ý thức của mình, tác dụng của nó là bảo vệ an toàn cho Nam Cung Cẩn, bất kể là ai, chỉ cần ra tay tấn công Nam Cung Cẩn thì nó sẽ tấn công người đó.”
“Nếu là thần hồn của quân sư thật thì không thể nào không nhận ra chúng ta.”
“Thì ra là thế!”
Lâm Bá Thiên như bừng tỉnh, gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó cười một tiếng, buồn bực nói: “Quân sư có bệnh không vậy. Thu loại đồ đề như vậy quả thực là vũ nhục anh minh của ông ấy!”
“Ha ha!!”
Diệp Thiên cười nói: “Có thể do quân sư thấy anh ta tư chất không tồi, nên mới thu nhận anh ta cũng không biết thằng này đức hạnh như thế.”
“Chắc là thế.” Lâm Bá Thiên gật đầu, sau đó nói: “Thuộc hạ đuổi theo tiểu tử đó, giết chết nó, thay quân sư thanh lý môn hộ.”
“Đừng.”
Diệp Thiên kéo anh ta, nói: “Đánh chó phải xem mặt chủ, đồ đệ của quân sư, ông không thông báo mà đã làm thịt anh ta, sợ rằng quân sư sẽ tức giận.”
“Một tia thần thức của ông ta mà đã mạnh như thế, có thể nghĩ tu vi của ông ta trên tôi và ông rất nhiều.”
“Cho nên không chọc nổi đâu, để anh ta trở về tìm quân sư giúp đỡ, đến lúc đó quân sư tới đây, thấy ông nhất định sẽ ngỡ ngàng nói: Lão Lâm, sao ông lại ở đây?”
“Ha ha ha!!!”
Lâm Bá Thiên nghe xong cười to: “Tôn thượng nói phải, thằng nhóc này không thể giết. Giết thì không thể nào dẫn quân sư tới, nó trở về cáo trạng dẫn quân sư đến, chờ quân sư nhận ra thuộc hạ, thuộc hạ sẽ hướng sang tôn thượng, nói với quân sư: Tôn thượng chỗ này, còn không quỳ xuống. Quân sư nhất định sẽ càng mơ hồ!”
“Ha ha ha!!!”
Tiếng cười giòn tan của hai người vang khắp đất trời, làm mấy người xem hoàn toàn mơ màng, cũng không biết vì sao hai người nọ vui vẻ đến thế.
Quay lại, Diệp Thân và Lâm Bá Thiên rời khỏi Cầm Đài của nhà họ Lăng.
Rất nhanh liền thấy Lăng gia chủ dẫn tộc nhân và người làm, tổng cộng mấy ngàn người, quỳ xuống trước Diệp Thiên.
“Nhà họ Lăng nhờ có cậu Diệp giúp đỡ, đại ân của cậu Diệp, nhà họ Lăng trọn đời khó quên, xin nhận ba lạy của nhà họ Lăng ta!”
Diệp Thiên cũng không nói gì thêm. Sau khi nhận ba lạy thì để bọn họ đứng lên.
“Cậu Diệp, không ngờ anh lợi hại như vậy, Lý Nam Kiệt tôi không biết đã tu được mấy đời mới được phúc phận thế này, có thể quen biết cao nhân như cậu Diệp đây, thật quá vinh hạnh!” Lý Nam Kiệt chạy đến bên Diệp Thiên cười hắc hắc nói.
Diệp Thiên ha ha cười, vỗ vai Lý Nam Kiệt: “Anh là một đạo hữu tốt.”
Điều này làm Lý Nam Kiệt cảm thấy thụ sủng nhược kinh, liên tục nói cảm ơn.
Mà lúc này, Lăng gia chủ đã kéo Lăng Tố Như đến trước Diệp Thiên, cười hắc hắc nói: “Cậu Diệp, tôi biết Tố Như không xứng với anh nhưng Tố Như nhà tôi không những xinh đẹp, cũng rất ngoan ngoãn, thân thiện, nếu cậu Diệp cảm thấy nó không xứng làm thiếp thì thu nó như nha hoàn thông phòng cũng được, mong cậu Diệp không từ chối.”
Mặt Lăng Tố Như đỏ bừng, mặc dù làm nha đầu thông phòng không có thận phận nhưng có thể hầu hạ Diệp Thiên, cô ta bằng lòng không cần danh phận. Có thể báo đáp Diệp Thiên đã cứu cha cô ta, cứu mạng cô ta, cứu nhà họ Lăng sắp sụp đổ, muốn cô ta làm gì cô ta cũng nguyện ý, dù làm trâu làm ngựa cũng không tiếc.
“Cô cảm thấy thế nào?”
Diệp Thiên nhìn Lăng Tố Như nhàn nhạt hỏi.
Lăng Tố Như rụt rè đáp: “Chỉ cần cậu Diệp không ngại, tôi… không có ý kiến.”
“Được.”
Diệp Thiên gật đầu, lại nói: “Nhưng lòng cô, tôi vẫn là đợi cô thích ứng.”
Lăng Tố Như hơi sửng sốt, sau đó nói: “Cậu Diệp muốn gì ở chỗ Tố Như đều có thể, cho dù là mạng, Tố Như cũng nguyện ý giao phó.”
“Tốt lắm.”
Diệp Thiên hài lòng gật đầu.
“Không yêu xin đừng tổn thương!”
Từ Ngạn Bân chạy tới, bất mãn nói: “Anh không thích Tố Như cũng đừng tổn thương cô ấy. Nếu anh thích cô ấy, vậy thì tốt. Anh làm cô ấy đau lòng thì sao?”
“Tim của cô ấy rất thuần khiết, không có ý xấu, tôi không cho phép anh đối xử như thế với cô ấy!”
“Làm càn!”
Diệp Thiên rút tay áo ra, hất Từ Ngạn Bân bay xa mấy chục thước, đầu đập xuống đất chảy máu.
“Chính anh tiểu nhân gả cô ấy cho kẻ thù của cô ấy, anh có tư cách gì mà ở trước mặt bổn tọa to tiếng?”
“Đúng thế!” Lý Nam Kiệt phỉ nhổ, khó chịu nói: “Mới vừa nãy với Nam Cung Cẩn sao anh không làm anh hùng, bây giờ lại chạy đến trước mặt câu Diệp làm anh hùng, anh là thứ gì?”
Từ Ngạn Bân khóc không ra nước mắt, từ dưới đất bò dậy, điên điên khùng khùng. Một bên cười, một bên thờ thẫn rời đi.
Rất nhanh tin tức ba vị Tiên Tôn Nam Cung gia, Bảo gia, Mạnh gia và thành chủ Vũ Lăng thành bị giết qua nhiều đường tin tức đã truyền khắp đế quốc Diệu Nhật, dẫn đến náo động mạnh liệt.
“Đáng sợ thật! Cậu Diệp này quá khủng bố! Nghe nói anh ta vẫn còn trẻ tuổi, lại có được tu vi kinh người đến thế, có phải người không vậy!”
“Anh ta chỉ là một tu sĩ ngoại vực, lại dám trên Thiên Quý Tinh không kiêng kỵ hành động, giết Định Viễn hầu do triều đình sắc phong, thành chủ cũng giết nốt, thật cho là Thiên Quý Tinh chúng ta là chốn không người, anh ta nhất định sẽ bị truy sát!”
“Không cần nói đế quốc Diệu Nhật cũng sẽ trả thù cậu Diệp, nghe nói Nam Cung Cẩn đã trốn được, đi Thanh Vân tông, nếu tôi đoán không lầm, Nam Cung Cẩn sẽ để sư tôn anh ta báo thù, cho nên tiếp đến, cậu Diệp chắc sẽ bị đế quốc Diệu Nhật và Thanh Vân tông đồng thời trả thù, anh ta sợ rằng không cách nào còn sống rời khỏi Thiên Quý Tinh!”
“Tôi lại cảm thấy cậu Diệp dám phách lối làm càn, coi trời bằng vung như thế hẳn là không e ngại bất kỳ thế lực nào trả thù, thật mỏi mắt chờ mong!”
“....”
Tin tức được truyền đi, đủ các loại nghị luận nổi lên.
…
Chạy một ngày một đêm, Nam Cung Cẩn cuối cùng cũng về đến Thanh Vân Tông.
“Sư phụ! Sư phụ! Xin người kết thúc bế quan! Báo thù cho đồ nhi!”
Anh ta quỳ xuống trước một con đường dẫn đến cấm địa sau núi, gào khóc.
Chừng nửa giờ sau.
Một lão đạo áo trắng bắt tay sau lưng, từ trong cấm địa sau núi đi đến.