Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1011: Di Âm Hỗn Độn?





"Tôn thượng, cuối cùng cũng khiến cho lão già này trọng thương rồi."

Mắt hướng về phía bên dưới hố sâu, nhưng khi nhìn thấy Sử Đông Lai nằm ở bên dưới hố, sau lưng bị đánh thành một lỗ đen như mực, toàn thân chằng chịt những vết thương, cửu sắc tiên huyết tràn ra thành sông, Lâm Bá Thiên xem như có thể thở dài một hơi, gương mặt tỏ ra vẻ mừng rỡ phát điên.

Thứ nhất, một quyền này này làm trọng thương, Sử Đông Lai đã bị phế đi rồi, muốn chạy cũng không chạy được nữa.

Thứ hai, Sử Đông Lai không thể đi đi về về, cũng không cần phải lo lắng tin tức bọn họ còn sống sẽ truyền đến Thế giới Tinh Hà trong trung tâm vũ trụ.

Thứ ba, cuối cùng ông ta cũng không cần phải tiêu hao căn cơ tu luyện.

Phải biết rằng bốn mươi ngày này đã tiêu hao gần như cả khoảng thời gian căn cơ tu luyện ròng rã của ông ta, mười vạn năm cũng không bù đắp nổi.

Đương nhiên, tu luyện đá Nữ Oa vẫn có thể sớm bù đắp được.

"Ừm."

Diệp Thiên gật đầu nhẹ, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ, cầm lấy kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm chỉ về phía dưới hố sâu. Tiến hành tiên pháp, kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm dài ra, đâm sâu hàng trăm vạn mét, đâm xuyên vào cơ thể của Sử Đông Lai. Xách ông ta lên.

"Diệp Bắc Minh, đừng giết tôi, van xin cậu đừng giết tôi, tôi mà chết, bài vị thần sẽ vỡ vụn, Đạo Quang Tiên Đế sẽ biết, đến lúc đó sẽ phái cao thủ đến tìm tôi, cậu sẽ xong đời." Sử Đông Lai đau khổ cầu xin.

"Ông có thể nghĩ tới, bổn tọa cũng có thể nghĩ tới, nếu như giam cầm linh hồn của ông lại, bài vị thần của ông sẽ không bị vỡ vụn." Diệp Thiên thản nhiên nói.

Trong lòng Sử Đông Lai run lên bần bật, định nói muốn làm trâu làm ngựa, nhưng không ngờDiệp Thiên thu kiếm lại, cơ thể đột nhiên loáng một cái, giáng một đòn mạnh mẽ lên cơ thể vụn nát của Sử Đông Lai.

Ầm!

Một quyền đánh nổ.

Sử Đông Lai cũng tiêu hao một khoảng thời gian căn cơ tu luyện, phép phòng ngự sớm đã bị Thủy Lam Tinh phá vỡ, một chùy vang trời vừa rồi, đã khiến cho cơ thể của ông ta sắp vỡ tung, lại bị một đòn mạnh mẽ, hoàn toàn không thể gánh nổi.

"Diệp Bắc Minh. Cậu hủy mấy trăm vạn năm đạo cơ của bần đạo, cậu là tội nhân! Cậu là tội nhân tội ác tày trời! Một ngày nào đó, cậu nhất định sẽ bị trả thù! Nhất định sẽ..."

Ông ta không ngừng chửi mắng, giọng điệu ràn ngập sự oán hận vô cùng vô tận.

"Ít ra ông cũng không thấy được."

Diệp Thiên cũng nhàn nhạt nói, tiến hành thu Sử Đông Lai vào trong hồ lô Tinh Thần.

Lúc này, trong hồ lô Tinh Thần.

"Hoàng Long đảo chủ, Kim Sơn đảo chủ, Côn Bằng đảo chủ, Diệp Bắc Minh thu linh hồn của chúng ta lại để làm gì, liệu chúng ta còn hi vọng ra ngoài nữa không?”Gần trăm linh hồn Tiên Tôn hội tụ lại với nhau, có một linh hồn Tiên Tôn hỏi.

"Ai biết hắn định làm cái gì?"

Kim Sơn đảo chủ cả giận nói: "Tất cả đều là do Hoàng Long đảo chủ, một trưởng lão chết thì có làm sao? Nhất định phải báo thù, bây giờ thì hay rồi, mẹ nó toàn bộ đều bị thu vào trong hồ lô, muốn ra cũng không ra được. Thật hối hận khi giúp các người, trong lòng tôi hối hận muốn nẫu ra đây rồi."

"Còn không phải là do Đào Hoa đảo chủ hay sao!" Hoàng Long Đảo Chủ phỉ nhổ một cái với Đào Hoa Đảo Chủ: "Không phải là chết một con Long Hoàng sao, cũng phải tính toán chi li, Diệp Bắc Minh sẽ cho ông tứ đoạn pháp bảo thân binh, vậy mà ông cứ bất chấp, còn cùng với hắn ta sống chết đánh nhau.

"Nếu ông không dây dưa đến cùng với Diệp Bắc Minh, Huyền Chính Tiên Tôn cũng sẽ không bị Diệp Bắc Minh chém, tôi cũng sẽ không vì thể diện mà ra tay báo thù, cũng sẽ không liên lụy đến hai vị đảo chủ Kim Sơn và Côn Bằng, càng không liên lụy tới gần trăm vị Tiên Tôn bị hủy hoại mấy trăm vạn năm đạo cơ."

"Đều là nghiệt do một mình ông gây ra, làm hại tới biết bao nhiêu người chúng tôi bị chôn vùi cùng với ông, con mẹ nó tội lỗi của ông quá lớn rồi."

"Làm sao mà tôi biết được Diệp Bắc Minh lại may mắn như vậy, làm sao biết hắn lợi hại như vậy, nếu tôi mà biết, mẹ nó chứ có thể đâm vào chỗ chết mà đắc tội với hắn ta hay sao?" Đào Hoa đảo chủ vô cùng khó chịu mà đáp lại, ông ta đang hối hận muốn chết, lại một mắng một trận, càng cảm thấy căm phẫn hơn.

"Chết tiệt, tôi thật muốn xé nát linh hồn của ông." Hoàng Long đảo chủ nghiến răng nghiến lợi.

"Được rồi, được rồi." Côn Bằng ôm đầu tức giận nói: "Chuyện đã đến nước này rồi, trách người nào đến người khác thì có thể ra ngoài được hay sao, đầu của tôi đều do các ông làm ầm ĩ mà nổ tung mất thôi."

"Hãy bình tĩnh một chút đi, có lẽ không bao lâu nữa thượng tiên Sử Đông Lai sẽ giết chết Diệp Bắc Minh, đoạt được chiếc hồ lô này, sau đó sẽ thả chúng ta ra. Chúng ta vẫn còn có thể tìm một thân thể thích hợp để trùng tu."

"Haizz."

Một tiếng thở dài.

"Đừng nóng giận nữa, hãy yên lặng một chút chờ cho đến khi thượng tiên Sử Đông Lai thả chúng ta ra ngoài đi." Côn Bằng đảo chủ nói: "Đào Hoa đảo chủ, Kim Sơn đảo chủ, Hoàng Long đảo chủ, chúng ta hãy chơi một ván cờ, chờ đến thời khắc lại được nhìn thấy ánh mặt trời."

"Thân xác bị phá hủy. Nhẫn không gian cũng bị mất đi, quân cờ không có, chơi cái rắm mà chơi.” Đào Hoa đảo chủ buồn bực nói.

"Khà khà!" Côn Bằng đảo chủ cười nói: "Không phải ở trong này có nhiều linh hồn như vậy hay sao, dùng linh hồn để làm quân cờ, cũng không được sao?"

"Ồ."

Ba vị đảo chủ đều vui vẻ, chào hỏi với những linh hồn Tiên Tôn kia làm quân cờ cho bọn họ chơi đùa.

Kết quả, bốn người vừa vẽ xong bàn cờ, ầm một tiếng, một linh hồn ngã nhào trên mặt đất.

"Đây đây đây là..."

Nhưng khi nhìn thấy linh hồn của Sử Đông Lai, tất cả Tiên Tôn đều sợ đến ngây người.

Ngay sau đó, tất cả đều khóc.

Hy vọng duy nhất cũng bị mang đến đây, làm thế nào có thể ra ngoài được nữa.

...

Lúc này, ở bên ngoài.

"Lão già này, bên trong nhẫn không gian trống không, ngoài trừ một ít bùa chú và đan dược, cộng thêm một chút tài nguyên tu luyện, cái gì cũng không có. Mẹ nó quá nghèo nàn rồi."

Diệp Thiên vốn tưởng rằng có thể kiếm được một phiếu tài nguyên tu luyện, ai ngờ ông ta nghèo nàn đến như vậy, khiến cho hắn cảm thấy buồn bực.

"Ha ha." Lâm Bá Thiên cười nói: "Lão già kia từng là người nhàn hạ, sau này làm thái sư Thái tử, cũng không phải quan chức lớn, không kiếm được nhiều tiền, nếu là thái sư, làm một ngàn năm, chiếc nhẫn không gian kia nhất định đầy ắp."

Diệp Thiên thở dài một hơi, lấy từ bên trong nhẫn không gian năm mươi tấn vỏ ngoài của đá Nữ Oa, ném cho Lâm Bá Thiên: "Tất cả đều thuộc về lão Lâm ông."

"Tạ ơn tôn thượng."

Lâm Bá Thiên nắm lại thành quyền, kích động không thôi, sau đó hỏi: "Tôn thượng, kế tiếp, chúng ta sẽ trở về hay là vẫn đi loanh quanh ở hành tinh này?"

Diệp Thiên chống cằm lên suy nghĩ một hồi, nói: "Cách đây không xa có một thành phố. Chúng ta đi xem một chút có thể tìm thấy vật liệu của bùa tăng tốc cao cấp hay không, chế tác một ít bùa tăng tốc cao cấp, cũng về Thủy Lam Tinh sớm hơn mười ngày."

Lâm Bá Thiên cảm thấy có lý.

Và thế là, hai người không nhanh không chậm bay về phía vùng lân cận của thành phố rộng lớn kia.

Không lâu sau, hai người đã đến thành phố có tên là Vũ Lăng này.

Sau khi hỏi thăm một người đi đường, hai người mới biết được hành tinh này có tên là Thiên Quý Tinh. Về phần những chuyện khác, hai người cũng không hỏi quá nhiều, dù sao hai người bọn họ cũng không phải muốn thăm dò hành tinh này, mà là muốn xem thử có thể lấy được vật liệu để chế tác bùa tăng tốc cao cấp trở về hay không.

Vì lẽ đó. Họ nhân tiện hỏi thăm một chút rằng thành phố Vũ Lăng có nơi nào có trung tâm buôn bán tài nguyên lớn hay không, sau khi hỏi thăm, hai người liền đi theo hướng chỉ dẫn của người đi đường.

Đi ngang qua một con phố.

"Hửm?"

Diệp Thiên đột nhiên cau mày một cái.

"Có chuyện gì vậy tôn thượng?" Lâm Bá Thiên nghi hoặc hỏi.

"Ông nghe xem." Diệp Thiên lắng tai nghe.

Lâm Bá Thiên cũng cẩn thận lắng nghe, ngập ngừng hỏi: "Ý của tôn thượng là muốn nói đến tiếng đàn?"

"Đúng vậy."

Diệp Thiên gật đầu nhẹ: "Ông có cảm thấy âm điệu của tiếng đàn này rất quen thuộc với âm điệu của mãn cấp pháp bảo Di Âm Hỗn Độn của bổn tọa không?"

"Ấy."

Sau khi nghe Diệp Thiên nói lời này, Lâm Bá Thiên lập tức kinh ngạc nói: "Thật đúng là đừng nói, âm điệu trong trẻo êm dịu này, ngoại trừ Di Âm Hỗn Độn của tôn thượng, thì thuộc hạ chưa từng nghe qua âm điệu êm tai nghe thế, âm điệu của tiếng đàn phảng phất như âm thanh của tự nhiên vậy.”

Tiếng đàn êm tai theo như lời của ông ta, không chỉ là ca khúc của tiếng đàn êm tai, mà là dây đàn phát ra âm thanh êm tai, có phong cách độc đáo, rất giống với âm thanh phát ra từ Di Âm Hỗn Độn, thậm chí có thể nói là cùng một âm thanh.

"Đi xem thử, có phải Di Âm Hỗn Độn của bổn tọa lưu lạc ở đây hay không." Diệp Thiên có dự cảm mãnh liệt, tám chín phần là mãn cấp pháp bảo Di Âm Hỗn Độndo mình chế tạo ra.

Kết quả là, hai người đã đi theo hướng nơi phát ra âm thanh.

Rất nhanh sau đó, hai người bọn họ dừng lại bên ngoài cửa của một tòa biệt phủ lớn, chỉ nhìn thấy tấm lụa trắng treo lên trên cửa nhà, hẳn là có người đã chết, mà tiếng đàn chính là từ bên trong biệt phủ này truyền tới.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv