"Không hay! Diệp Bắc Minh xuất chiến rồi!"
Một Tiên Tôn tiểu thành cảnh, bởi vì không giúp được gì, khi nhìn thấy Diệp Thiên cầm kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm ngay ở trên không trung kích xạ, khiến mấy Tiên Tôn nhập môn cảnh kinh hãi.
"Sợ cái gì!"
Kim Sơn Đảo Chủ nhìn Diệp Thiên một chút, thấy đúng là hắn đã xuất chiến, khinh thường nói: "Diệp Bắc Minh làm con rùa đen rụt đầu gần một tháng, thấy tình thế không ổn, pháp bảo phòng ngự của Phượng Hoàng Đảo Chủ có dấu hiệu bị nổ tung cho nên mới không thể ngồi yên đến giúp."
"Nhưng hắn ta tay không tấc sắt đến cả Đào Hoa Đảo Chủ còn không đánh lại. Bản tọa và Côn Bằng Đảo Chủ có ngũ đoạn pháp bảo hộ thể, còn có bảy tám đoạn pháp bảo thần binh trong tay, sợ hắn cái búa ấy."
"Chỉ cần hắn dám nhúng tay vào, bản tọa sẽ dùng vòng Càn Khôn đập nát pháp bảo phòng ngự của hắn, sau đó lại dùng vòng Càn Khôn đâm chết hắn!"
Trong lòng ông ta tràn đầy lòng tin, không thèm để ý chút nào đến việc Diệp Thiên tham gia dùng gậy quấy phân heo.
Nói đùa, có sự xuất hiện của ngũ đoạn pháp bảo phòng ngự, bảy đoạn pháp bảo công kích trong tay, còn sợ Diệp Bắc Minh cái rắm ấy.
Có tám đoạn pháp bảo thần binh trong tay, thực lực mạnh mẽ hơn so với Diệp Bắc Minh không biết bao nhiêu lần. Giờ phút này Phượng Hoàng Đảo Chủ còn đang bị ông ta và Côn Bằng Đảo Chủ áp chế, thế thì Diệp Bắc Minh còn có thể lật lên cơn sóng lớn gì chứ?
Nếu hắn lợi hại hơn so với Phượng Hoàng Đảo Chủ, còn cần co đầu rụt cổ ở trung quân đại trướng một tháng không dám chiến đấu sao?
Cho nên, ông ta cảm thấy Diệp Thiên chỉ phát hiện ra Phượng Hoàng Đảo Chủ không chịu được, phòng ngự sắp bị phá vỡ. Sợ mất đi Phượng Hoàng Đảo Chủ khiến toàn quân tan tác, cho nên mới bất đắc dĩ xuất chiến đến giúp Phượng Hoàng Đảo Chủ.
"Vậy ông cứ thử xem!"
Vốn dĩ Diệp Thiên muốn đi đối phó với Sử Đông Lai, nhưng thấy Phượng Hoàng Đảo Chủ không chịu nổi, nếu không giúp ông ta xử lý hai Tiên Tôn trình độ đại thành cảnh này, nói không chừng Sử Đông Lai chưa bị đánh chết thì Phượng Hoàng Đảo Chủ đã bị đánh chết.
Dù sao Lâm Bá Thiên vẫn còn chịu nổi, không cần vội đi giúp Lâm Bá Thiên mà trước tiên phải giúp cha vợ Phượng Hoàng Đảo Chủ này đã.
Dù sao người ta cũng gả con gái cho mình, huống chi Phượng Hoàng Đảo Chủ cũng không tệ, nhận người cha vợ này cũng có lợi cho hắn.
"Thử thì thử!"
Thấy Diệp Thiên thay đổi phương hướng, cầm kiếm đánh về phía ông ta, Kim Sơn Đảo Chủ khinh thường hừ lạnh dùng vòng Càn Khôn hung hăng phi về phía Diệp Thiên.
"Bảy đoạn pháp bảo cho ông dùng thành dạng này, ông lấy dũng khí ở đâu mà không sợ bản tọa?"
Diệp Thiên cười nhạo, tay trái chụp về hướng vòng Càn Khôn đang lao tới.
Dễ dàng, vòng Càn Khôn đã bị hắn chộp vào tay.
"Không xong rồi!"
Bỗng nhiên sắc mặt của Kim Sơn Đảo Chủ biến đổi, lúc này đưa tay gào lớn: "Trả Vòng Càn Khôn đây!"
"Nhìn kỹ đi đồ ngu xuẩn, phương pháp sử dụng Vòng Càn Khôn chính xác là như thế này cơ."
Diệp Thiên nói, thôi động tiên pháp, quăng Vòng Càn Khôn lên, lấy thần thức điều khiển khống chế nó.
Một giây sau!
Chỉ thấy đột nhiên Vòng Càn Khôn biến lớn, bay về phía đỉnh đầu của Kim Sơn Đảo Chủ, một vòng ánh sáng Cửu Thải cấp tốc rơi xuống, một bức tường tròn đầy sao nhốt Kim Sơn Đảo Chủ ở trong đó.
"Chuyện này…"
Kim Sơn Đảo Chủ vừa kịp phản ứng đã phát hiện mình bị nhốt ở bên trong ánh sáng Cửu Thải. Lúc này liền luống cuống, hung hăng nện một quyền lên bức tường ánh sáng.
Rầm!
Bức tường ánh sáng bị ông ta đánh xuyên qua, nắm đấm vươn tới bức tường ánh sáng, ngay khi ông ta chuẩn bị xé mở bức tường ánh sáng chạy đi trong chốc lát, Vòng Càn Khôn rơi xuống, lơ lửng trước người ông ta, đột nhiên Vòng Càn Khôn biến thành thùng nước, sau đó co vào, không đợi Kim Sơn Đảo Chủ kịp phản ứng đã bị Vòng Càn Khôn ghìm chặt, đến nỗi cổ và chân đều bị khống chế không thể cử động được.
Rất nhanh.
Bùm!
Vòng Càn Khôn tiếp tục co vào, ngũ đoạn pháp bảo phòng ngự trên người Kim Sơn Đảo Chủ bị kẹp nát.
Ngay sau đó!
Răng rắc răng rắc!!!
Xương cốt của Kim Sơn Đảo Chủ bị kẹp nát, phát ra tiếng vang giống như pháo nổ.
"A!!!"
Xương vỡ khiến cho Kim Sơn Đảo Chủ đau đớn không chịu được, phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
"Đại tiên Sử Đông Lai! Cứu mạng! Mau cứu tôi…"
Lúc nói đến đây, khuôn mặt bị kẹp chặt của ông ta đã biến thành chín màu, nổi lên gân xanh, hai mắt như sắp bị bóp nát bởi máu dồn lên não.
Sử Đông Lai quay đầu lại, nhìn thấy Kim Sơn Đảo Chủ đang hấp hối thì muốn điều khiển Vòng Càn Khôn buông ra.
Kết quả thần niệm vừa tiến vào bên trong Vòng Càn Khôn đã bị thần niệm của Diệp Thiên ép ra ngoài.
"Diệp Bắc Minh, cậu…"
Sử Đông Lai đang định mắng chửi, Lâm Bá Thiên liền dùng một kiếm bổ về phía ông ta, khiến ông ta cả kinh lập tức thu hồi thần niệm. Toàn thân tập trung đối phó với Lâm Bá Thiên.
Không còn cách nào khác, có Diệp Thiên điều khiển Vòng Càn Khôn, nếu như ông ta không gạt thần niệm của Diệp Thiên ra, sẽ không có cách nào tập trung tinh thần đối kháng với Lâm Bá Thiên, đây là điều vô cùng nguy hiểm.
Cho nên, căn bản là ông ta không có thời gian đi cứu Kim Sơn Đảo Chủ.
Mấy giây sau.
Bùm!
Một tiếng vang lớn.
Đầu của Kim Sơn Đảo Chủ vỡ nát, cơ thể cũng bị Vòng Càn Khôn kẹp nát.
"Mẹ ơi!"
Cơ thể của tất cả Tiên Tôn run lên, khuôn mặt lộ vẻ hãi hùng muốn chết.
Cho đến lúc này, Diệp Thiên mới thu Vòng Càn Khôn về tay, sau đó vung một tay ra, xé rách da thịt của Kim Sơn Đảo Chủ đang bị kẹp nát.
"Phượng Hoàng Đảo Chủ, đi đối phó với những Tiên Tôn khác đi, ở đây cứ giao cho tôi!" Diệp Thiên hô một tiếng, ngược lại nhìn về phía Côn Bằng Đảo Chủ.
"Được!"
Phượng Hoàng Đảo Chủ đáp lại một tiếng, phóng tới nhóm Tiên Tôn đang đứng vững hỏa lực.
"Mau rút lui!"
Cơ thể của Côn Bằng Đảo Chủ chấn động, vừa rồi mặc dù đã chiến đấu kịch liệt với Phượng Hoàng Đảo Chủ, nhưng vẫn phát hiện ra cái chết thê thảm của Kim Sơn Đảo Chủ, có thể nói quá khốc liệt, khiến trái tim của ông ta đập nhanh không thôi, ông ta biết Diệp Thiên muốn dùng phương pháp giống như vậy để đối phó với ông ta. Cho nên một giây đồng hồ cũng không dám chậm trễ, nhanh chân bỏ chạy.
"Đi!"
Diệp Thiên phi Vòng Càn Khôn ra ngoài.
Vừa rồi, hắn chỉ muốn biểu diễn cho Kim Sơn Đảo Chủ nhìn, phương pháp sử dụng Vòng Càn Khôn như thế mới là chính xác nhất, đặc biệt là giữa các tu sĩ có tu vi ngang nhau. Một đòn đánh không thể giết chết hoặc đánh trúng đối thủ, phải dùng cách đó để khéo léo bẫy đối thủ vào đó rồi kẹp chết, dù không kẹp được nhưng khi ra đòn vẫn có thể giết chết được đối thủ.
Mà cách mà hắn ném bây giờ là bởi vì thực lực của đối phương không mạnh, trực tiếp dùng một đòn đã có thể đánh nát, không cần lãng phí thời gian kẹp chết đối thủ, đây cũng là phương pháp vô dụng mà Sử Đông Lai sử dụng, đó là nguyên nhân phải ném.
Bởi vì ông ta tự nhận thực lực của mình cao. Vòng Càn Khôn ném tới ai là có thể đánh nổ người đó, không cần thiết phải phiền toái như vậy.
Ầm!
Lúc này Vòng Càn Khôn nện ở trên lưng Côn Bằng Đảo Chủ đang chạy trốn, khiến pháp bảo phòng ngự của ông ta vỡ tan, cũng làm đạo thể của ông ta bị thương.
Diệp Thiên điều khiển thần niệm, thu hồi Vòng Càn Khôn lại rồi quăng ra ngoài một lần nữa.
Ầm!
Thiên hạ võ công duy khoái bất phá, căn bản là Côn Bằng Đảo Chủ không né tránh kịp nữa, bị đánh trúng hai lần, cơ thể ngang nhiên bị nát vụn.
Đúc thành Cửu Trọng Đạo Thể. Có thể phát huy thực lực của cảnh giới tu vi lớn nhất, cho nên sức lực của Diệp Thiên so với lúc chưa đúc thành Cửu Trọng Đạo Thể thì tăng trưởng nhanh như gió.
Nếu như lúc trước có Vòng Càn Khôn trong tay, căn bản là hắn không thể phá nát ngũ đoạn pháp bảo hộ thể của Côn Bằng Đảo Chủ, bởi vì khi đó sức mạnh của hắn có hạn, tốc độ của Vòng Càn Khôn còn chưa nhanh như vậy, lực va đập cũng chưa lớn như vậy.
Giống như đứa trẻ bảy tuổi, ném tảng đá không chết người, mười bảy tuổi thì không giống như thế, dùng sức ném một tảng đá người, tạo thành lực va đập rất lớn.
Đạo lý giống nhau, sau khi đúc thành Cửu Trọng Đạo Thể, lực công kích của Diệp Thiên lớn hơn, hai lần trước đó có hao hết tất cả vốn liếng cũng không thể giết chết được Côn Bằng Đảo Chủ.
Đương nhiên, cái chết của Côn Bằng Đảo Chủ và Kim Sơn Đảo Chủ đều là thịt nát xương tan, nhưng thần hồn thì chưa chết.
Nhưng không có cơ thể, thần hồn cũng chẳng thể tạo nên sóng lớn gì.
"Trời ạ! Làm sao khoảng thời gian này tu vi của Diệp Bắc Minh tiến bộ nhiều như vậy!"
"Hai Tiên Tôn trình độ đại thành cảnh, dễ dàng bị phá vỡ pháp thân, đây cũng quá kinh khủng rồi!"
"Xong xong! Lần này xong rồi! Chúng ta đã định sẵn là thất bại rồi! Mau trốn đi thôi!"
"…"
Thấy hai vị đảo chủ Kim Sơn và Côn Bằng bị giết, những Tiên Tôn khác đều bị dọa sợ, nhao nhao chạy khắp bốn phía.
"Một đám vô tích sự!"
Sử Đông Lai không nhịn được mắng to, ông ta cũng là kẻ tài cao gan cũng lớn. Trước mắt có thể áp chế Lâm Bá Thiên, cũng không sợ Diệp Thiên và Lâm Bá Thiên liên thủ đối phó với mình, cho nên tạm thời chưa thể rút lui suy nghĩ.
Diệp Thiên thu hồi roi tiên, thu roi tiên và Vòng Càn Khôn vào nhẫn không gian, cũng không đi giúp Lâm Bá Thiên. Mà chỉ hô: "Lão Lâm, ném hồ lô qua đây!"
Tiêu Dao Vương còn chưa trở lại, cũng không tạo ra bùa gia tốc, Diệp Thiên lo lắng Lâm Bá Thiên sẽ khó mà đối phó Sử Đông Lai. Ông ta sẽ tăng tốc độ chạy trốn, dưới tình huống không có bùa gia tốc đuổi theo, hắn sợ phải trốn về thế giới Tinh Hà của vũ trụ.
Bởi vì Sử Đông Lai không phải người có thể dễ dàng giết chết, mặc dù hắn có thể đánh thắng được Sử Đông Lai, nhưng lại khó có thể giết chết, một khi phá được phòng ngự của Sử Đông Lai, ông ta tất sẽ chạy trốn, mà lấy tu vi của Sử Đông Lai, không thể ngăn cản nổi, chỉ có thể truy sát, sau đó lại tìm cơ hội tiêu diệt.
Nhưng nếu ông ta không thể chạy, tiêu diệt ông ta cũng không phải việc khó.
Nhưng đánh không lại, Sử Đông Lai không thể nào không bỏ chạy, cho nên nhất định phải có bùa gia tốc đuổi theo, chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm giết được Sử Đông Lai, để ông ta không thể quay về thế giới Tinh Hà của vũ trụ.
"Đây!"
Lâm Bá Thiên ném hồ lô đến.
Diệp Thiên tiếp nhận hồ lô, chờ thần hồn của Kim Sơn Đảo Chủ và Côn Bằng Đảo Chủ trở về cơ thể của Tiên Tôn, tiến lên thu nó vào trong hồ lô.
Lúc dẹp xong thần hồn của những Tiên Tôn này, những Tiên Tôn khác đều đã trốn mất dạng.
Vài tỷ đại quân hỏa lực, cũng theo đó mà dừng lại.
Sử Đông Lai và Lâm Bá Thiên đều mang theo tám đoạn pháp bảo, cho nên không thể dùng hỏa lực để tấn công Sử Đông Lai, Lâm Bá Thiên cũng không thể làm như thế.
"Diệp Bắc Minh, cậu thắng, chúng ta có duyên thì hẹn ngày khác gặp lại, đến lúc đó tôi nhất định sẽ khiến cho cậu và thuộc hạ của mình vạn kiếp bất phục, cứ chờ xem!"
Sử Đông Lai thấy chuyện lớn không thành, không có khả năng chiến thắng, dù sao có vài tỷ đại quân, còn có Diệp Bắc Minh, lấy sức mạnh của một mình ông ta, rất khó để thay đổi càn khôn, liền dấy lên suy nghĩ rút lui.
"Không được! Ông ta muốn bỏ chạy!"
Đột nhiên sắc mặt của Diệp Thiên thay đổi.
Không có bùa gia tốc đuổi theo, nếu để cho ông ta trốn thoát, không bao lâu, cao thủ trong trong thế giới Tinh Hà của vũ trụ sẽ dốc toàn bộ sức mạnh, trong thiên hạ sẽ không có chỗ cho ông ta dung thân!
Quả nhiên!
Sau khi Sử Đông Lai thoát khỏi Dương Đỉnh Thiên liền lấy ra bùa gia tốc.
"Lên!"
Lúc này Diệp Thiên niệm kết trận, cách ly thiên địa khí trận, để Sử Đông Lai không sử dụng được bùa chú, sau đó hướng về một hướng bay đến.
"Hừ, muốn không cho bần đạo đi à, không có cửa đâu!"
Sử Đông Lai hừ lạnh, tránh được công kích của Lâm Bá Thiên, cả người trực tiếp vọt tới pháp trận, sau khi phá vỡ pháp trận liền sử dụng bùa gia tốc rời đi.
Thần niệm quét qua, ông ta tiến về hướng hươu sao và đệ tử của mình.
Khi ông ta tìm tới hươu sao và đệ tử, phát hiện đệ tử và hươu sao đã bị Diệp Thiên trói lại.