“Không biết rốt cuộc trận chiến này sẽ kéo dài đến bao giờ. Người giúp đỡ hết đến lại đi như những đợt sóng vậy. Hôm nay bên này giúp, ngày mai bên kia đến giúp. Đánh tới đánh lui cũng vẫn chưa phân thắng bại.”
“Đã hơn hai mươi ngày rồi. Thuộc hạ của Diệp Bắc Minh kia cũng thật là lợi hại. Ông ta vẫn kiên trì bám trụ giữ thế giằng co với đại Tiên Tôn Sử Đông Lai. Phượng Hoàng Đảo Chủ cũng rất mạnh, thế phòng ngự cực kỳ cao. Tuy rằng bị đánh dữ dội, nhưng không thể giết chết được họ. Đội quân của Diệp Bắc Minh cũng rất dũng mãnh, chịu được hơn một trăm vị Tiên Tôn mà không bị công phá. Với tình hình hiện tại thì hai bên tương đương nhau về thực lực, chỉ cần một bên có quân tiếp viện thì trận chiến có thể phân thắng bại rồi.”
“Không biết Diệp Bắc Minh đã chạy đi đâu rồi nhỉ. Trong hai mươi ngày nay tôi không thấy Diệp Bắc Minh đâu cả, cũng không biết hắn đang làm gì nữa. Nếu bây giờ hắn tham gia giúp Phượng Hoàng Đảo Chủ đánh mấy vị Tiên Tôn này thì có lẽ cán cân sẽ nghiêng về phía Diệp Bắc Minh rồi.”
“Vô dụng thôi. Thực lực của Diệp Bắc Minh quá yếu. Nếu hắn mà xuất chiến thì chỉ cần bốn năm vị Tiên Tôn tiểu thành cảnh đã có thể bắt giữ được hắn rồi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cục diện chung đâu. Lúc này chỉ cần có một vị Tiên Tôn đại thành cảnh xuất hiện gia nhập vào bên nào thì bên đó có thể giành được chiến thắng cuối cùng trong trận chiến này.”
“...”
Gần như toàn bộ Thủy Lam Tinh đang thảo luận về trận chiến này.
Có thể nói, hai bên đã giằng co trong trận đại chiến này được hai bảy hai tám ngày rồi và nó đã trở thành đề tài bàn tán sau cuộc trà dư tửu hậu của đám tu sĩ ở Thủy Lam Tinh này.
Một số người cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ thắng, một số người cho rằng liên quân bên kia sẽ thắng và một số người thì cho rằng trận chiến sẽ kết thúc với tỷ số hòa.
Có thể nói đó là tất cả các loại ý kiến bàn luận đều xoay quanh vấn đề này, vân vân.
Thậm chí, nhiều nhà cái đánh bạc trong thành trì cũng lấy cuộc chiến này để mở cá độ cho các con bạc đặt cược ai thua ai thắng hay bất phân thắng bại.
Cũng có nhiều người đặt cược xem ai thắng, nhưng đa số là đặt cược liên quân sẽ thắng.
Dù sao thì Sử Đông Lai đã gây áp lực cho Lâm Bá Thiên nhiều hơn, Kim Sơn Đảo Chủ áp chế Phượng Hoàng Đảo Chủ và đại quân giằng co với hơn một trăm vị Tiên Tôn.
Đánh giá tình hình hiện tại, tỷ lệ chiến thắng của liên quân cao tới bảy mươi phần trăm.
Chính vì vậy, nhiều người đã đặt cược liên quân sẽ giành chiến thắng.
Nhóm nhà cái đã đến quần đảo Tiên Sơn để mua chuộc một vài Tiên Tôn đến trợ giúp Diệp Bắc Minh đánh thắng trận này.
Nếu Diệp Bắc Minh thua thì nhà cái sẽ chết chắc vì họ sẽ không đủ tiền để trả cho cho các con bạc.
Cùng lúc đó, trong quần đảo Tiên Sơn.
“Từ tình hình hiện tại, có vẻ như Kim Sơn Đảo Chủ sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn. Nếu Kim Sơn Đảo Chủ thắng trận này thì họ sẽ tiêu diệt Phượng Hoàng Đảo Chủ và Diệp Bắc Minh. Liệu họ có trả thù chúng ta vì đã giúp đám người của Diệp Bắc Minh hay không?” Có Tiên Tôn lo lắng hỏi.
“Ruột của Hoàng Long Đảo Chủ đã bị móc ra hết rồi. Mặc dù chưa chết nhưng đã bị thương rất nặng. Nếu Kim Sơn Đảo Chủ thắng trận này, tôi đoán Hoàng Long Đảo Chủ sẽ trả thù chúng ta.” Có một vị Tiên Tôn nói dứt khoát.
“Vậy thì chúng ta phải giúp Diệp Bắc Minh thắng trận này chứ?” Có một vị Tiên Tôn đã hỏi một câu như vậy.
“Không được.” Lập tức lại có một vị Tiên Tôn khác phản bác: “Bên phe Diệp Bắc Minh đã bị bao vây áp chế, nếu chúng ta giúp bọn họ thì sẽ không có cơ hội chiến thắng. Lúc này chúng ta chỉ có thể lấy công chuộc tội, đi giúp Hoàng Long Đảo Chủ đánh phá đại quân của Diệp Bắc Minh để rút ngắn khoảng cách đối phó với Phượng Hoàng Đảo Chủ. Sau khi tiêu diệt Phượng Hoàng Đảo Chủ thì chúng ta lại tiếp tục hỗ trợ họ diệt Lâm Bá Thiên. Như vậy thì cuộc chiến sẽ chấm dứt mà chúng ta cũng sẽ không bị trả thù nữa.”
“Nói có lý lắm.”
Nhiều vị Tiên Tôn đã đồng ý với ý kiếm trên.
Kết quả là sau vài lần bàn bạc và cân nhắc thì họ đã quyết định đồng lòng giúp đỡ Kim Sơn Đảo Chủ kết thúc trận chiến này.
Vì lý do này, gần hai trăm vị Tiên Tôn mới nhập môn và Tiên Tôn tiểu thành cảnh đã khởi hành từ quần đảo Tiên Sơn và lao ra chiến trường.
...
“Ba ơi ba. Ông Huyền Cực nói thuốc đã luyện xong rồi ạ.”
Đóa Đóa chạy vào trong lều gọi hai tiếng.
Diệp Thiên nghe vậy thì đột nhiên mở mắt ra và mỉm cười.
“Cuối cùng cũng đã luyện thành.”
Sau hơn hai mươi ngày tu luyện thì trình độ tu luyện của hắn đã từ giai đoạn trung kỳ nhập môn Thái Hư Cảnh tăng lên đến giai đoạn hậu kỳ của Thái Hư Cảnh. Cộng với bảy mươi phần trăm kinh nghiệm thì hắn còn cách không xa lắm giai đoạn đại thành Thái Hư Cảnh.
Với căn cơ tu luyện này, rồi lại luyện chế ra Cửu Trùng Đạo Thể cũng đủ để nghiền nát Sử Đông Lai.
Kết quả là hắn đi ra khỏi trận pháp cách âm và đứng dậy rồi sải bước đi ra ngoài.
“Thế nào, đã tu luyện đến cảnh giới nào rồi?” Nhìn thấy Diệp Thiên đi ra thì Huyền Cực Tiên Tôn hỏi. Ông ta là tiên vương nên nhìn không ra trình độ tu luyện chung của Tiên Tôn.
“Giai đoạn hậu kỳ nhập môn Tiểu Thành Thái Hư Cảnh, chỉ còn cách Đại Thành ba bước nhỏ.” Diệp Thiên đáp.
“Đủ dùng rồi.” Huyền Cực Tiên Tôn trở nên hưng phấn: “Trình độ tu luyện chỉ còn cách Sử Đông Lai chưa đến hai kỳ. Cậu đã có trong tay thần binh toàn cấp, đủ để giết ông ta rồi.”
“Ừ.”
Diệp Thiên cười một cách tự tin rồi phất tay áo một cái thì nắp lò luyện thuốc trước lều soái tướng được nhấc lên, mấy chục viên thuốc to bằng quả quýt chín có màu sắc sặc sỡ nằm trong lò luyện thuốc.
Diệp Thiên luôn luôn luyện tập quá mức, khi đám người Dương Đỉnh Thiên tiến vào Thái Hư, cũng có thể tăng lên đạo thể.
Vì vậy, hắn cất hết tất cả các viên thuốc Cửu Trùng Đạo Thể đi rồi chỉ đổ một viên ra ăn. Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ.
Chẳng bao lâu sau.
Rắc rắc, cành cạch.
Trên người Diệp Thiên phát ra những âm thanh như pháo nổ vang, hơn nữa còn có những chùm khói xanh bốc ra.
Dưới tác dụng của viên thuốc Cửu Trùng Đạo Thể đã khiến máu trong toàn thân hắn sôi trào, các tế bào điên cuồng sục sôi.
Quá trình luyện thành Cửu Trùng Đạo Thể hơi lâu. Cần ít nhất một canh giờ, mà cũng có khi là hai canh giờ.
Bởi vì trong quá trình này, không chỉ cơ, xương, da, thịt phải khỏe hơn nhờ đột biến tế bào mà còn phải tạo máu, biến máu màu vàng thành máu chín màu sắc.
Máu của một Tiên Tôn Thái Hư Cảnh có chín màu, phải luyện thành Cửu Trùng Đạo Thể mới có thể đổi thành máu chín màu, nếu không vẫn là máu màu vàng kim.
Đừng coi thường máu này.
Sở dĩ căn cứ tu luyện của Thái Hư Cảnh không thể phát huy được là bởi vì huyết dịch không có sự đột biến, cho nên chỉ có thể phát huy được bảy mươi phần trăm sức mạnh. Chỉ khi nào có sự đột biến về huyết dịch mới có thể khống chế tốt hơn căn cơ tu luyện của Thái Hư Cảnh. Sau đó phát huy tối đa trình độ tu luyện này.
Thịt, cơ và xương trở nên chắc khỏe hơn giúp tăng khả năng phòng thủ của chính bản thân người đó. Trong khi máu giúp tăng khả năng tấn công .
Khoảng chừng nửa giờ sau.
“Trời ơi, mọi người nhìn kìa. Có rất nhiều Tiên Tôn đang đến đây.”
Một đại thần chỉ về phía đông và hét lên đầy vẻ sợ hãi.
Tất cả mọi người nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một đám Tiên Tôn chen chúc nhau đang lao tới.
Thoạt nhìn, nó đã gây ra một nỗi hoang mang.
“Bọn họ đến giúp ai đây?”
“Nếu họ tới giúp địch thì nhiều Tiên Tôn như vậy liên thủ đối phó chúng ta, vậy chúng ta sẽ bại trận mà không nói nên lời rồi.”
“Trời ơi, tôi hy vọng họ đến đây để giúp chúng ta. Nếu không thì toi đời rồi.”
“...”
Tất nhiên, đám người bên phía quân địch của đám Tiên Tôn cũng khiếp sợ, sợ rằng họ tới giúp phía Diệp Thiên thì bọn họ cũng gặp rắc rối to rồi.
“Các bạn, các bạn đến đây để giúp ai vậy?” Côn Bằng Đảo Chủ hét lên: “Nếu các bạn đến giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ rất hoan nghênh. Nếu các bạn định giúp Phượng Hoàng Đảo Chủ thì tôi có thể cảnh báo các bạn là đại tiên Sử Đông Lai sẽ cho các bạn chết rất thảm.”
Không uy hiếp thì không được. Bọn họ phải vất vả lắm mới có được chút chiến thắng áp đảo. Nếu đám Tiên Tôn đi giúp Phượng Hoàng Đảo Chủ, vậy công sức của bọn họ sẽ biến thành công cốc rồi.
“Các bạn, đừng giúp họ. Giúp chúng tôi là lựa chọn khôn ngoan nhất, bởi vì đại soái Diệp Bắc Minh vẫn chưa xuất chiến. Nếu các bạn tham gia cùng chúng tôi thì khi Diệp Bắc Minh xuất chiến trở lại, chúng tôi nhất định sẽ thắng trận chiến này.” Phượng Hoàng Đảo Chủ cũng hét to lên. Ông ta cũng sợ hai trăm Tiên Tôn đến từ quần đảo Tiên Sơn sẽ tham gia phe của kẻ thù.
“Phượng Hoàng Đảo Chủ, thành thật xin lỗi. Chúng tôi đến đây để giúp Hoàng Long Đảo Chủ. Bởi vì chúng tôi đã đồng ý rằng cơ hội các người chiến thắng là rất ít.” Có một vị Tiên Tôn đáp lại lời của Phượng Hoàng Đảo Chủ.
“Ha ha ha.”
Kim Sơn Đảo Chủ và Côn Bằng Đảo Chủ nghe các Tiên Tôn nói vậy đã phá lên cười.
“Các vị quả là có tầm nhìn xa trông rộng. Trước đó cán cân đã nghiêng về phía chúng ta rồi. Bây giờ các vị tham gia vào nữa thì cán cân sẽ hoàn toàn nghiêng về phía chúng ta, bọn họ nhất định sẽ thua.” Kim Sơn Đảo Chủ cười nói.
“Các vị, tất cả hãy đến giúp chúng tôi tiêu diệt đội quân của Diệp Bắc Minh. Đến lúc đó hơn ba trăm vị Tiên Tôn sẽ đi giúp Kim Sơn Đảo Chủ, chắc chắn có thể phá vỡ thế phòng ngự của Phượng Hoàng Đảo Chủ. Sau đó chúng ta sẽ giúp Sử Đông Lai tiêu diệt thuộc hạ Lâm Bá Thiên của Diệp Bắc Minh.” Diên Bình Vương đứng sau vui mừng khôn xiết.
“Chúng tôi cũng nghĩ như vậy.” Có một vị Tiên Tôn đáp lại, sau đó phất tay áo hô to: “Các vị, chúng ta đi thôi. Nghiền nát đại quân.”
Lời nói vừa dứt, hai trăm vị Tiên Tôn bay về phía kim quang bát quái.
“Quay lại, tất cả quay lại cho tôi. Các người ở thế trung lập, không được giúp đỡ ai hết. Quay lại đây.” Phượng Hoàng Đảo Chủ lo lắng hét lên, nhưng không ai trong số họ nghe ông ta nói cả.
Chẳng mấy chốc, dưới sự trợ thủ của hai vị Tiên Tôn thì kim quang bát quái nhanh chóng áp sát đẩy mạnh hỏa lực về phía đối diện của mười mấy tỷ đại quân.
“Không hay rồi.”
Sắc mặt của Dương Đỉnh Thiên và Lâm Bá Thiên đều thay đổi đột ngột.
Hệ thống phòng ngự của hơn ba trăm vị Tiên Tôn rất mạnh, với hỏa lực của đội quân hơn bốn mươi tỷ người này thì không thể nào xuyên thủng được. Với sự giúp đỡ của họ, bát quái được đẩy với tốc độ một trăm mét một giây.
Nếu đại quân vừa rút lui vừa chiến đấu, tốc độ chỉ có thể đạt tới mười mét một giây. Bây giờ đối mặt với một đội quân đang tiến lên với tốc độ một trăm mét một giây thì những vị Tiên Tôn này có thể tấn công đại quân và tiêu diệt tất cả trong vòng chưa đầy nửa giờ đồng hồ.
Vì lý do này, tình hình hiện tại là rất nguy cấp.
“Mọi người đừng hoảng sợ. Đỉnh Thiên, Thương Thiên, mau lệnh đại quân vừa đánh vừa rút lui.” Diệp Thiên hét lên.
Hiện tại hắn đã tăng lên đạo thể trung, tuy rằng không đánh được nhưng vẫn có thể nói được.
Sau đó hắn lại hét lớn: “Phượng Hoàng Đảo Chủ, giết mạnh tay cho tôi. Đừng có lỗi với thần binh cấp tám trong tay ông.”
“Vâng.”
Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên và Phượng Hoàng Đảo chủ đều đồng thanh đáp lại.
“Lão đầu, ông có bùa tăng tốc không?” Diệp Thiên lại hỏi.
“Còn có cái rắm đó.” Huyền Cực Tiên Tôn nói bằng vẻ mặt đau khổ: “Năm đó tôi bị đuổi giết, nếu không phải dùng bùa tăng tốc thì đã chết từ lâu rồi. Cho nên tôi đã dùng hết bùa tăng tốc. Trình độ tu luyện lại không đủ để thực tạo thêm bùa tăng tốc mới, vì vậy vẫn chưa có bùa tăng tốc.”
“Vậy có tư liệu không?” Diệp Thiên lại hỏi.
“Có một ít, không được đầy đủ lắm.” Huyền Cực Tiên Tôn trả lời.
“Vậy thì để Tiêu Dao Vương chuẩn bị tài liệu cho bùa tăng tốc, xem có chuẩn bị được hết không.” Diệp Thiên thúc giục.
Huyền Cực Tiên Tôn đã hiểu ý của Diệp Thiên, Sử Đông Lai là một bậc thầy về bùa chú nên chắc chắn trên người ông ta sẽ có bùa tăng tốc, những lời của đồ đệ ông ta trước đó đã đủ để chứng minh rồi.
Vì vậy, để đảm bảo rằng Sử Đông Lai không bỏ chạy thì bắt buộc phải có bùa tăng tốc. Nếu không một khi ông ta chạy thì sẽ không thể bắt kịp.
Rất khó để có thể kết thúc trận chiến với sự bao vây của mấy trăm vị Tiên Tôn này và thậm chí để giết Sử Đông Lai trong vài giây còn khó hơn. Vì vậy phải có bùa tăng tốc đuổi theo để đảm bảo rằng ông ta sẽ bị tiêu diệt.
Kết quả là Huyền Cực Tiên Tôn bảo Tiêu Dao Vương đi chuẩn bị một số tài liệu còn bị thiếu trong bùa tăng tốc.