*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Dực lão, ngài cảm thấy bây giò tôi còn có thực lực
của mười đại cao thủ nữa sao?" Phương Chiến cười
khổ nói. Nếu như ông ta đang có thực lực đỉnh cao,
cho dù Hàn Tam Thiên được Dực lão bảo vệ, ông ta
cũng có năng lực giết Hàn Tam Thiên. Sao có thể chờ
đến lúc Dực lão ra tay bảo vệ được chứ?
Sai một ly đi một dặm, điều này cũng đã chứng minh
thực lực bây giờ của ông ta đã không xứng với danh
hiệu mười đại cao thủ nữa rồi. Nếu như lấy tiêu chuẩn
này để phán đoán thực lực của Hàn Tam Thiên bây
giò thì chính là một sai lầm lớn.
"Có phải cậu đang cố ý đả kích sự tự tin của tôi
không?" Dực lão mặt lạnh quay đầu nhìn Phương Chiến.
Phương Chiến không tự giác được mà lui về phía sau
vài bước, cách Dực lão một khoảng an toàn, lúc này
mới nói: "Dực lão, tôi chỉ hy vọng ông nên suy nghĩ
thật kỹ. Nếu lầy thực lực đỉnh cao của tôi để cân nhắc
về sức mạnh của Hàn Tam Thiên bây giờ, sẽ có một
sự chênh lệch rất lớn. Một khi Hàn Tam Thiên thua, tôi
sợ mặt mũi của ông sẽ bị mắt hét."
Bả vai Dực lão rõ ràng hơi rũ xuống. Ông ta chỉ lo suy
nghĩ Hàn Tam Thiên sẽ khiến cho Thiên Khải khiếp sợ
đến như thế nào, mà lại xem nhẹ thực lực hiện tại của
Phương Chiến đã chênh lệch với trước kia ra sao.
Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên phải đối mặt với sự
khiêu chiến của cấp Thiên, quả thật là một chuyện vô
cùng khó khăn.
Hơn nữa thời gian cũng chỉ còn lại hai tháng, muốn
Hàn Tam Thiên trở nên mạnh mẽ, cũng là một chuyện
không thực té.
Nhưng Dục lão là một người vô cùng cố chấp, nếu
ông ta đã quyết định để cho Hàn Tam Thiên lấy cách
này để trở nên nồi tiếng một cách nhanh chóng, thì sẽ
không dễ dàng gì mà bỏ qua.
Hơn nữa ông ta muốn Hàn Tam Thiên có thể được
Thiên Khải công nhận trong một khoảng thời gian
ngắn thì đây cũng chính là con đường duy nhất có thể
đi được.
"Hai tháng, trong hai tháng này, tôi muốn Hàn Tam
Thiên phải mạnh lên." Dực lão nói với giọng kiên định.
Phương Chiến há miệng thở dốc, dáng vẻ muốn nói
rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra, sợ làm cho
Dực lão tức giận.
Chuyện ông ta muốn nói rất đơn giản, cũng rất dễ
dàng liên tưởng, chính là trong khoảng thời gian này,
nhất định Hàn Tam Thiên sẽ đặt trọng tâm cuộc sống
lên trên người Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm, anh sẽ
không vì những chuyện khác mà phân tâm. Cái mà
Dực lão gọi là huấn luyện còn chưa được Hàn Tam
Thiên đồng ý, thì đây chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.
Hàn Tam Thiên không phải là một con rối gỗ nghe lời,
anh muốn làm như thế nào, dẫu là Dực lão cũng
không cách nào ngăn cản được.
Biệt thự Sườn núi, sau khi Hàn Tam Thiên về nhà, ôm
Hàn Niệm vào lòng, giống như một người bố bỉm sữa.
- -----------------