*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lo lắng của Tô Nghênh Hạ chính là tình huống mà lúc
trước Thắm Linh Dao đề cập tới. Dẫu gì cũng là người
trùng tên trùng họ, bị người khác lấy để so sánh cũng
là chuyện bình thường, mà đối phương ưu tú như vậy,
khó tránh khỏi sẽ hình thành một loại áp lực vô hình
với Hàn Niệm.
Tô Nghênh Hạ không muốn Hàn Niệm sống không vui
vẻ, càng không hy vọng con bé phải sống ở dưới thứ
áp lực vô hình này.
"Cô bé Hàn Niệm trên tin tức đó, lại trùng tên trùng họ
với Niệm Nhi nhà chúng ta, sau này nhất định sẽ bị
người khác lấy ra so sánh." Tô Nghênh Hạ than thở
nói.
Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười, anh không ngờ việc
mà Tô Nghênh Hạ lo lắng lại là chuyện này. Việc này
hoàn toàn không cần phải để ý, bởi vì chín mươi phần
trăm Hàn Niệm chính là người trong tin tức kia.
Nhưng mà đây là điều bất ngờ dành cho Tô Nghênh
Hạ, Hàn Tam Thiên không định nói cho cô biết.
"Em lại coi thường Niệm nhà mình thế sao? Nói không
chừng Niệm Nhi trưởng thành rồi còn giỏi hơn đấy."
Hàn Tam Thiên nói.
Những lời này khiến tính cách cứng đầu của Tô
Nghênh Hạ lại nỗi lên, cô gật đầu nói: "Đúng thế, Niệm
Nhi của chúng ta không chừng còn giỏi hơn ấy chứ,
danh tiếng còn có thể nổi hơn cả cô bé đó."
Hàn Tam Thiên ngồi ở bên giường, kéo lấy tay của Tô
Nghênh Hạ rồi nói: "Những việc ấy đều là chuyện của
tương lai, hiện giờ suy nghĩ nhiều cũng không làm gì
được, chỉ bằng chúng ta làm chuyện chính sự đi."
Tô Nghênh Hạ trợn mắt nhìn Hàn Tam Thiên, gương
mặt cô rõ ràng đỏ lên, cô nói: "Chính sự gì chứ, anh
đã làm chuyện chính sự rồi sao?"
Hàn Tam Thiên nhanh như hỗ đói về môi, đè luôn Tô
Nghênh Hạ xuống giường rồi nói: "Xem ra tối qua anh
khiến em xin tha còn chưa đủ đâu."
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi cả nhà ăn xong bữa sáng thì lập tức lái xe tới
hiện trường đầu tiên mà bọn họ chọn để khảo sát.
Trang viên Bích Phong.
Chưa tới tám giờ, tất cả nhân viên công tác đã tập
hợp đầy đủ ở cửa trang viên, bất kế chức vị cao thấp,
không một ai vắng mặt. Cho dù là ông chủ phải đứng
run trong làn gió lạnh thì cũng không dám chậm trễ.
"Thậm chí ngay cả ông chủ cũng muốn đích thân
đứng ra nghênh tiếp, không biết là vị khách nào mà lợi
hại thế."
"Hơn nữa thời gian thế này thì quá sớm rồi, còn chưa
tới giờ làm nữa."
"Đừng nói mọi người chưa nghe chứ, tiệc mừng trăm
ngày của Hàn Niệm có thể sẽ tổ chức ở trang viên
chúng ta, người nhà họ Hàn sẽ tới đây khảo sát, nếu
không làm sao ông chủ có thể sẽ đích thân xuất hiện chứ?"
Tiệc trăm ngày của Hàn Niệm vốn là một chuyện nhỏ,
thế nhưng sau mấy ngày truyền đi, thì đã trở thành
chuyện mà mọi người đều biết, có thể nói là chuyện
hàng đầu thành phố Thiên Vân.
Thế nên sau khi biết chuyện nhân viên công tác không
biết Hàn Tam Thiên sẽ tới, cả đám trên mặt đều lộ ra
biểu cảm khiếp sợ.
"Thảo nào ngay cả ông chủ cũng đứng chờ, hóa ra là
là Hàn Tam Thiên sắp tới."
"Không ngờ người trước đây bị người khác phỉ nhồ là
kẻ vô dụng, hiện giờ lại trở thành người lợi hại nhất
của toàn bộ thành phố Thiên Vân chúng ta. Thật sự
không biết những người từng nhục mạ Hàn Tam Thiên
sau lưng, bây giờ đang suy nghĩ gì."
"Còn có thể suy nghĩ gì nữa? Còn không phải là mau
trốn đi à? Nếu không ai có thể chịu được sự trả thù
của Hàn Tam Thiên."
- -----------------