Nghe rất rõ ràng, Hàn Tam Thiên quả thực có ý đó.
Với tính tình của tên thân gấu, đổi thành ngày thường nếu như có ai đó dám nói với hắn bằng một giọng điệu như vậy thì hắn chắc chắn sẽ nổi trận lôi
đình.
Nhưng lúc này hắn lại không hề nổi giận, thậm chí là con mẹ nó không thể tưởng tượng nổi còn có chút muốn cười.
Không chỉ hắn mà cả đám quái vật đứng sau lưng hắn cũng như vậy, có tên thậm chí còn trực tiếp cười phá lên.
Advertisement
"Tên ngốc này muốn một mình đấu với tất cả chúng
ta!"
.
"Con mẹ nó, tên này thực sự nổ to quá rồi."
“Đừng nói là bây giờ tên vương bát đản này không dùng kiếm, cho dù là dùng kiếm đi chăng nữa thì các ông đây cũng có thể ăn tươi nuốt sống hắn.”
"Mẹ kiếp, tên tiểu tử chết tiệt....."
Cả đám vừa cười vừa không ngừng chửi bới.
"Sao vậy? Tên nào tên nấy đều thổi phồng mình rất giỏi, 20 người các người đánh với một mình ta còn phải thương lượng lâu đến vậy sao?" Cảm xúc của Hàn Tam Thiên không có chút gợn sóng nào, khuôn
mặt trông vô cùng lạnh nhạt.
Nếu như chính anh đã đưa ra yêu cầu thì đương nhiên anh đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.
“Con mẹ nó, nếu như người đã vội vã muốn tìm chết như vậy thì được thôi, ông đây sẽ giúp ngươi." Tên thân gấu lạnh giọng quát lên, sau đó vung tay một
cái.
Gầm!
Hơn 20 con quái vật lập tức bày ra đại trận hình cung bao lấy Hàn Tam Thiên.
Bọn chúng tên nào cũng cầm theo binh khí, dáng
vẻ uy vũ, tư thế dũng mãnh vô cùng.
Lòng bàn tay Hạ Vi đã không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, nàng không rõ, cũng không hiểu tại sao Tam Thiên ca ca của mình lại muốn đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm như vậy.
Xuyên Sơn Giáp đột nhiên cười lớn, nhưng tuyệt đối
không phải là cười vui vẻ, mà là bị Hàn Tam Thiên
chọc tức tới nỗi chỉ biết cười.
“Các ngươi là địa chủ ở nơi này, tục ngữ đã nói rồng mạnh cũng không áp được rắn địa phương, các người ra tay trước đi." Hàn Tam Thiên đang bị bao
vây quét mắt nhìn đám quái vật đang bày trận hình
cũng trước mặt mình, lạnh lùng nói một câu.
Nghe đến đây, Xuyên Sơn Giáp đang tức chết liền lấy tay đập vào đầu mình, cười càng điên dại hơn.
Ở một bên khác, ngay cả ông lão vẫn luôn ổn trọng cũng suýt chút nữa đứng không vững, lảo đảo một cái liền trực tiếp ngã xuống đất.
“Con mẹ nó, người thực cuồng vọng.” Gã đầu trâu tức giận gầm lên, trực tiếp không khách khí quăng cây Lưu Tinh Chùy khổng lồ trong tay về phía Hàn
Tam Thiên.
Gã vừa động một cái, hơn 20 tên quái vật còn lại
cũng lập tức theo sau.
Cả đám do tên gấu cầm đầu trực tiếp tấn công trực
diện.
Đối mặt với trận vây công này, Hàn Tam Thiên lại vẫn đứng yên tại chỗ chậm chạp không động, khiến cho Xuyên Sơn Giáp cảm thấy ngón chân mình đã sắp đâm thủng giày bởi vì căng thẳng quá độ.
1
Đột nhiên, đúng lúc này!
"Keng!"
Khi hơn 20 binh khí ào ạt lao về phía cơ thể Hàn Tam Thiên, Xuyên Sơn Giáp cùng những người khác vô thức nhắm mắt lại, không đành lòng chứng kiến thảm kịch sắp xảy ra trước mắt, nhưng bọn họ lại không hề nghe thấy bất cứ âm thanh binh khí chém vào da thịt nào, mà ngược lại chỉ nghe thấy tiếng leng keng nhức óc khi binh khí chạm vào nhau.
Khi tất cả mở mắt ra thì lại đột nhiên phát hiện trong đám người nào có bóng dáng của Hàn Tam
Thiên.