"Phốc..."
Chỉ nghe một tiếng vang kỳ quái vang lên, ngay sau đó cây gậy kia đột nhiên tung ra một thứ gì đó không biết là gì có màu xanh lục, giống như là chiến
sĩ trực tiếp phun vào trên mặt Hàn Tam Thiên.
"Mẹ nó!" Hàn Tam Thiên mắng to một tiếng, trong tay trực tiếp lấy dùng năng lượng hóa thành tấm bình phong ngăn cản những món đồ mà nó đã phun ra, thân hình cũng không khỏi bay ngược một cái.
Advertisement
Sĩ có thể giết, không thể nhục, nó đánh lén anh cũng thôi đi, con mẹ nó lại dùng loại phương thức này, liền thật có chút nhục nhã người...
Chẳng qua ngay khi Hàn Tam Thiên phiền muộn vô
cùng, anh đột nhiên chú ý tới những thứ đồ màu
xanh lục được nó phun ra này, thế mà...
Thế mà là chất lỏng màu xanh biếc trên mặt đất kia.
"Con mẹ nó, không phải chứ?" Hàn Tam Thiên chau
mày, anh đương nhiên sẽ không quên tên ngốc này lúc vừa xuất hiện thì đã ném mình vào bên trong chất lỏng xanh biếc.
Liên hệ cho đến bây giờ, sau khi tên ngốc này bị anh dùng thiên hỏa nguyệt luân phiên công kích, thế mà cũng có thể dùng thiên hỏa nguyệt luân.
Một ý nghĩ kỳ quái sinh ra trong đầu Hàn Tam Thiên.
"Chẳng lẽ người chơi như thế này sao?"
Nghĩ tới đây, trong tay Hàn Tam Thiên trực tiếp một lần nữa vận khí, một cỗ hỗn độn chi lực nho nhỏ liền
nắm ở trong tay.
Nhìn qua Tiểu Hắc Cốn xuyên qua, một lần nữa giết
trở về, lần này Hàn Tam Thiên vẫn chưa lựa chọn phòng ngự, mà là chủ động vọt tới: "Thử một chút liền biết."
Dứt lời, thân thể Hàn Tam Thiên trong nháy mắt hóa thành vô số tàn ảnh, toàn bộ không gian trên
đường tiến lên trong lúc nhất thời chỗ nào cũng có.
Chớ nói Tiểu Hắc Côn, cho dù lúc này là người, cũng tất nhiên sẽ bị vô số tàn ảnh của tên ngốc này làm đầu óc choáng váng, căn bản không biết thân ảnh cụ thể của anh là ở nơi nào.
Bỗng nhiên, ngay khi Tiểu Hắc Côn vẫn vùi đầu xuất phát hướng về vị trí của Hàn Tam Thiên, thân
ảnh Hàn Tam Thiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh
Tiểu Hắc Cốn, cũng lấy phương thức song song
cùng nhau phóng về phía trước.
Thân thể Tiểu Hắc Côn rõ ràng lắc một cái, đoán chừng bị giật nảy mình. Dù sao phương hướng tàn ảnh của Hàn Tam Thiên vốn phải là hướng hắn mà đến, nhưng bây giờ lại quỷ dị trực tiếp cùng hắn đi
song song.
Ý vị này chính là tốc độ của Hàn Tam Thiên thực tế nhanh hơn quá nhiều.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, tay mang theo hỗn độn
chi lực có chút vỗ Tiểu Hắc Côn: "Người quá chậm
rồi."
Dứt lời, Hàn Tam Thiên tăng tốc độ, trực tiếp hóa thành lưu quang hướng phía trước lướt tới, chờ thời điểm mở mắt, anh đã ở một bên khác giữa không trung lạnh nhạt quay người mà đứng, lẳng lặng nhìn qua Tiểu Hắc Côn.
Tiểu Hắc Côn hơi dừng một chút, một giây sau, toàn bộ phía trên hắc côn đột nhiên có một cỗ khí thể từ bên trong tán ra ngoài, cả thân thể nó tựa như thuốc nổ bị nhen lửa, theo bụp một tiếng vang lên, tốc độ của tên ngốc này đột nhiên tăng lên mấy lần.
Nếu như nói vừa rồi tốc độ của Hàn Tam Thiên khi so với nó chính là chênh lệch của người lớn cùng trẻ
con, như vậy bây giờ, tốc độ của Tiểu Hắc Côn không dám nói có thể ngang hàng cùng Hàn Tam Thiên, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không thua kém quá nhiều,
"Ngươi tên ngốc này, quả là thế." Sắc mặt Hàn Tam Thiên cũng ngưng lại, quả nhiên như anh sở liệu, cho dù là anh đã dùng hỗn độn chi lực đi đối phó nó, tên ngốc này cũng sẽ trong vài phút đồng hồ đồng thời sử dụng.