Hạ Vi vốn dĩ cũng có chút lo lắng, dù sao thì trước khi đi cho dù là ông lão cũng thế, hay là Hàn Tam Thiên cũng vậy, đều là dáng vẻ như gặp phải kẻ địch vô cùng hùng mạnh.
Nhưng hiện giờ xem ra mọi chuyện quả thực vô cùng đơn giản, Tam Thiên ca ca thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi nào đã thu phục được 9 con cá quỷ.
Advertisement
Nhưng nàng cũng không kiêu ngạo như Xuyên Sơn Giáp mà ngược lại càng thêm thận trọng nói: “Lão tiền bối, dù sao Tam Thiên ca ca cũng đã hạ được 9 con cá rồi, những con cá này vô cùng lớn, hay là chúng ta rời đi nhé?”
Trước sự an nguy của Hàn Tam Thiên, Hạ Vi không hề tham lam.
"Sợ cái gì? Lại câu nhiều thêm một chút, làm nhiều
hơn nữa, qua dịp này sẽ không còn cơ hội khác nữa đâu." Xuyên Sơn Giáp phản đối: “Thứ này chính là bảo bối, nhiều hơn nữa cũng sẽ không thiệt đâu.”
“Nhưng mà...” Hạ Vi do dự muốn nói lại thôi, so với bảo bối, nàng lại càng quan tâm đến sự an toàn của
Hàn Tam Thiên hơn.
Suy cho cùng, so với bảo bối, sự an toàn của Hàn Tam Thiên quan trọng hơn rất nhiều.
Nhất là bây giờ cũng không biết huyết phượng kia còn có thể áp chế phong ấn trong bao lâu, một khi kéo dài đến lúc phong ấn lại một lần nữa phát động, vậy thì lúc đó cục diện sẽ thay đổi vô cùng lớn.
Ông lão liếc nhìn Xuyên Sơn Giáp đang thuyết phục Hạ Vi một cái, sau đó lại liếc nhìn Hạ Vi rồi cười nói: “Không cần phải tranh cãi nữa."
“Cho dù muốn đi, chúng ta cũng không đi nổi."
Ông lão vừa dứt lời, lớp băng trên toàn bộ hồ nước đột nhiên phịch một tiếng chìm xuống......
Cho dù là Hạ Vi lo lắng hay là Xuyên Sơn Giáp thờ ơ không để ý thì tất cả đều không khỏi hoảng sợ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ông lão cười ảm đạm: “Khi chúng ta quyết định săn chúng thì bọn chúng cũng đang quyết định săn chúng ta."
“Cả quỷ ánh trăng vô cùng hung mãnh, chỉ cần giết
chết trứng cá thì sẽ đưa tới sự trả thù điên cuồng của vài con cá quỷ không muốn sống. Thù cũ còn chưa trả, chúng ta lại còn giết thêm vài con cá
trưởng thành của chúng tạo nên thù mới, các ngươi nghĩ xem...... sẽ là sự trả thù như thế nào?"
Nghe thấy lời này của ông lão, hai người hai mặt
nhìn nhau, sau đó đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện ra một vòng quanh hồ đã sớm tách băng.
Ở vòng ngoài không chỉ hình thành nên một dòng sông băng rộng mấy mét, mà còn khiến cho toàn bộ lớp băng trên mặt hồ hoàn toàn giống như một tấm bằng khổng lồ nổi trên mặt nước.
Hạ Vi lúc này cuối cùng cũng bắt đầu hiểu tại sao lúc trước khi quyết định đi ra ngoài câu cá, cả ông lão và Hàn Tam Thiên lại đều có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
Hóa ra mọi chuyện không hề đơn giản như nàng đã
nghĩ.
Xuyên Sơn Giáp cũng không khỏi nuốt nước bọt
một cái, sau đó miễn cưỡng cười cười, nói: “Sợ cái gì? Đừng nói là Hàn Tam Thiên một hơi liền có thể giải quyết 9 con cá quỷ, cho dù là ta cũng có thể dễ dàng ứng phó."
“Đợi lát nữa đến một con ta giết một con, đến một cặp ta giết một cặp, xem xem số lượng của bạn chúng nhiều hay tay ông đây nhanh hơn."
Ông lão lắc đầu cười khổ, không nói thêm câu nào.
Rầm rầm rầm!
Gần như đúng vào lúc này, ba người đột nhiên cảm giác được dưới mặt bằng sâu mấy mét dường như có thứ gì đó bất ngờ lướt qua ngay sát mặt bằng.
Đợi đến khi quay đầu nhìn lại, bốn người đột nhiên
nghe thấy ở giữa tầng băng truyền đến tiếng nước vang dội, chỉ một giây sau, băng ở bốn phía đột nhiên nứt ra, kèm theo sóng lớn bắn thẳng lên trời,
theo sau còn có một bóng đen khổng lồ.