"Đúng vậy." Nàng lần nữa cười nói: "Đây là yết hầu của Hàn Tam Thiên, như là cánh phượng, vảy rồng.
Có lẽ, cũng đúng như bọn hắn nói tới, đây cũng là
số mệnh và trách nhiệm của Tô Nghênh Hạ đối với Hàn Tam Thiên."
"Vạn vật trong thiên hạ, mọi loại người, tồn tại đều
có ý nghĩa, như người như ta, như Tô Nghênh Hạ,
Advertisement
như Hạ Vi, như Hàn Tam Thiên hắn."
"Chúng ta đều muốn sẽ tồn tại đến cuối cùng, chỉ
là, có người là nhân vật chính, có người là vai phụ, có người là hoa hồng, có người là lá xanh."
Hạ Nhiên gật gật đầu, cung kính mà nói: "Hạ Nhiên hiểu rõ rồi."
"Tốt, nếu bọn hắn đã rời khỏi đào chi nguyên, chúng ta cũng giao Hạ Vi đến trong tay Hàn Tam Thiên, hết thảy cũng đã hoàn thành số mệnh và luân hồi suốt hàng vạn năm qua."
"Ngày sau, người gia tăng chú ý, tuy Hạ Vi có số
mệnh, nhưng dù sao cũng là muội muội của người,
người phải quan tâm nhiều hơn."
"Hạ Nhiên hiểu rõ."
Nàng gật gật đầu, một giây sau, hào quang dần trôi
qua, đào chi nguyên cũng bắt đầu khôi phục sắc thái lúc đầu, hết thảy lại trở lại trạng thái trước khi bọn người Hàn Tam Thiên rời khỏi.
Hạ Nhiên đứng dậy một cái, lắc đầu, trong miệng niệm một câu gì đó rồi quay người tiến vào trong nội đường.
Nhưng một lát sau, nàng đột nhiên nhanh chóng bước ra ngoài, nhìn qua rừng đào xa xa: "Hỏng
bét!" Dứt lời, liền vội vàng chạy tới rừng đào.
Mà lúc này ba người Hàn Tam Thiên, sau khi nhảy
xuống nước, liền cảm giác nước chảy bên người
xoay tròn.
Khi mở mắt lại lần nữa, trước mắt đã là đại sơn
hoang vu lúc trước, ba người vừa đặt chân chưa ổn, lúc này, tất cả đều choáng váng...
Ở trước người bọn họ ước chừng mấy thước, có vài tên tướng mạo thô kệch đứng thẳng, ngưu cao mã đại, trên người khoác áo đen, lúc này quay mắt nhìn bọn hắn, cũng không khỏi ngây ngốc.
Bọn người Hàn Tam Thiên đương nhiên kinh ngạc, chỉ vừa ra đến đây đã nhìn thấy bọn người này, mấy người cao to kia cũng rất rõ ràng không nghĩ tới đột nhiên sau lưng lại xuất hiện ba người.
Hai bên riêng phần mình trợn tròn mắt mấy giây, sau đó tên cao to dẫn đầu lập tức nhướng mày:
"Nhân tộc?"
Bên cạnh, một tiểu đệ nhẹ giọng đến gần lỗ tai: "Đại ca, không chừng chính là bọn hắn."
Tên cao to nhẹ gật đầu: "Thà giết lầm, chứ không
bỏ sót, bắt lại cho ta."
Dứt lời, mấy người cao to kia đánh tới.
"Con mẹ nó." Tê Tê hét lớn một tiếng, vừa ra tới liền gặp như tình huống như vậy, lập tức vội vàng muốn xông lên.
"Tê Tê, kẻ đến không thiện, cẩn thận." Hàn Tam
Thiên hơi cau mày, nhẹ nhàng lôi kéo Hạ Vi vội vàng thối lui.
Hai bên lập tức giao chiến.
Tên cao to có sức lực lớn vô cùng, khí thế công kích
hung cay ngoan độc, gần như chiêu nào cũng là trí mạng, mặc dù Tê Tê quả thật có chút bản lĩnh, càng
-
có thể dựa vào giáp cứng trên lưng chống đỡ mấy chiêu, nhưng không chịu nổi khí thế mấy người đối diện, chỉ một lát cũng đã hiển thị rõ vẻ mệt mỏi.
"Ta đi hỗ trợ." Hạ Vi nhẹ giọng mà nói, liền muốn xông lên phía trước.
Hàn Tam Thiên vội vàng níu nàng lại: "Mấy người
này tu vi bất phàm, hạ thủ vô cùng ác độc, tuyệt đối không giống như Hắc Bạch Song Sát trước đó, trong tay có lưu tình, người tùy tiện xuất kích cũng không có chỗ tốt gì."
"Nhưng Tê Tê hắn căn bản..." Hạ Vi lo lắng nhìn
qua Tê Tê.