"Hạ Nhiên cô nương, vậy còn quả đào của ta thì sao?" Tê Tê có chút không cam tâm mà hỏi.
Hạ Nhiên cười một tiếng, lễ phép nói: "Quả đào này của người đương nhiên cũng là đào của Đào Chi
Nguyên chúng ta."
"Ta quan tâm là ăn nó rồi thì có thể gia tăng công
Advertisement
lực bao nhiêu năm." Tê Tê nói đến đây, ánh mắt rõ
ràng vẫn còn nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
"Ước chừng mười năm."
"Lón..."
Con mẹ nó, không phải chứ, bên người không có mỹ nữ, đãi ngộ kém nhiều như thế cũng thôi đi, liền ngay cả chuyện ăn đào, khác biệt cũng lớn như thế
sao?
Anh có tận trăm năm.
Tê Tê nghĩ cho dù mình kém cỏi lắm thì đoán chừng cũng có thể có bảy tám chục năm, chênh lệch đúng là có, nhưng hẳn là không nhiều.
Nhưng ai biết con mẹ nó không hỏi không biết, hỏi một chút thì liên giật mình, đây làm gì có chênh lệch không nhiều, rõ ràng chính là một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất được không?
Hàn Tam Thiên nghe vậy, có chút xấu hổ nhìn qua Hạ Nhiên, nói: "Vật quý giá như thế, Hàn Tam Thiên lại lỡ ăn mất, thật sự có lỗi.”
Chẳng trách nha đầu Hạ Vi kia lúc trước đặc biệt phân phó mình đừng nói chuyện quả đào này cho tỷ tỷ của nàng biết, loay hoay nửa ngày không ngờ quả đào này trân quý như thế.
"Nếu là muội muội ta đưa cho ngươi, vậy dĩ nhiên là nàng đãi khách, Hàn thiếu hiệp người làm sao lại có lỗi chứ?" Hạ Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, sau
đó, nàng đặt chiếc hộp nhỏ bằng gỗ đào lên trên bàn, đẩy nó đến trước mặt Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên sững sờ, không rõ ràng cho lắm:
"Hạ Nhiên tỷ tỷ, đây là..."
"Mở ra nhìn xem." Hạ Nhiên nhẹ giọng cười nói.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn Hạ Nhiên, sau khi do dự một chút, đưa tay mở hộp gỗ đào ra.
Mở cái hộp ra, bên trong chỉ chứa duy nhất một mặt dây chuyền.
Ước chừng lớn bằng quả trứng gà, bên trong có một khối đồ vật to lớn bằng kim cương, màu sắc đỏ vàng, trông rất đẹp mắt.
Bên trong có rất nhiều hoa văn kỳ quái, tựa hồ nhìn bề ngoài cũng không có bất kỳ quy luật nào, nhưng
nếu nhìn kỹ, lại phát hiện những đường vân này tựa
hồ tạo thành một loại hoa văn kì lạ vô cùng.
Nói theo một cách khác, Hàn Tam Thiên tựa hồ cảm giác những đường vân này vẫn có chút quy luật, chỉ
TE
là trong lúc nhất thời không diễn tả thành lời được.
"Đây là. ." Hàn Tam Thiên kỳ quái nhìn về phía Hạ Nhiên.
"Có thể nhìn ra chút gì không?" Hạ Nhiên cười nói.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nhưng khi vô ý liếc nhìn qua, lại nhìn thêm một chút, lại cảm thấy những đường hoa văn này chứa đựng điều gì đó.
Nhướng mày, Hàn Tam Thiên lần nữa tập trung vào trên bảo thạch trong hộp gỗ đào, đột nhiên, giống như anh đã nhìn hiểu được gì đó.
Những vị trí của hoa văn này dường như có rất nhiều chỗ tương tự với bát quái chi thuật mà Thanh
loại trận đồ Thiên cương và Địa Sát hỗn hợp lại cùng nhau, chỉ là bởi vì quá mức rải rác, phân bố lại vô cùng dà đặc, cho nên khi nhìn đến lại hoàn toàn
không có quy luật.