Nghe nói như thế, Hạ Nhiên nhẹ giọng cười một tiếng, đứng lên: "Vi Nhi chờ người trong rừng đào, đáp án người cần tìm kiếm ở nơi đó."
Nói xong, Hạ Nhiên đứng dậy rời đi.
Rừng đào?
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn về phía tiên khí lượn lờ ở nơi xa, rừng đào ở giữa non xanh nước biếc, chậm rãi đứng dậy. ..
Advertisement
Khi anh đi vào trong rừng đào này thì nhìn thấy
được hình dáng kỳ lạ và vẻ đẹp của cây đào bên
trong tiện khí.
Dù cây đào thấp bé nhưng lại vô cùng to lớn, thân cây tráng kiện phải để mấy người ôm vòng quanh mới hết, bên trong cành lá rậm rạp, quả đào to lớn mềm mại vô cùng, để người ta nhìn thấy thì lập tức muốn ăn, hận không thể lấy xuống vài quả mà tham lam ăn vào bụng.
Bọn chúng mọc theo từng chùm, thêm nữa có tiên khí lượn lờ, Hàn Tam Thiên thật sự có cảm giác sẽ
nhìn thấy hình ảnh Tôn Ngộ Không trộm bàn đào ở
thiên đình.
Ở giữa rừng đào, có hành lang bằng ngọc thạch,
thuận hành lang hướng về phía chỗ sâu, nằm nơi trung tâm nhất của rừng đào, có một ngôi đình. bằng ngọc thạch, trong đình có một bàn ngọc, đại mỹ nữ Hạ Vi kia lúc này đang ngồi ở bên cạnh bàn ngọc, sửa sang mấy quả đào bên trong mâm đựng trái cây bày ở bên trên bàn ngọc.
Nghe phía sau có tiếng bước chân, Hạ Vi lập tức quay đầu, thấy là Hàn Tam Thiên đi tới, khuôn mặt
tuyệt đẹp hiện ra dáng vẻ tươi cười, nhảy nhảy nhót nhót liền đón: "Ngươi tỉnh rồi sao?"
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, nhìn qua Hạ Vi, Hàn Tam Thiên nhất định phải cảm thán một câu, ông trời thật sự rất công bằng.
Nha đầu này xác thực có vẻ đẹp vô cùng đặc biệt,
vô luận là so với bất kỳ mỹ nữ nào mà Hàn Tam Thiên đã thấy qua, vẻ đẹp của nàng như ở một loại
khác cảnh giới.
Rất đơn thuần, nhưng dáng người dẫn lửa lại đặc biệt hấp dẫn.
Nàng không cách nào phân cao thấp với Lục Nhược Tâm và Tần sương, không phải bởi vì nàng không đủ tư cách, mà là vẻ đẹp của nàng, căn bản cũng không thích hợp dùng để so sánh.
Vẻ đẹp của nàng là một loại đặc biệt, triệt để không giống người khác.
Nhưng cũng chính bởi vì có một loại vẻ đẹp không giống bình thường, cho nên ông trời cố ý an bài cho
một đầu óc mơ hồ.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên nhìn qua nàng, nàng đột
nhiên nhớ tới gì đó, có chút phun lè ra cái lưỡi nhỏ thơm tho, xấu hổ cười cười: "Thật xin lỗi... Ta..."
"Ta chuẩn bị đào tiên cho ngươi, coi như đền bù nhỏ có được không?"
Nói xong, một đôi mắt đẹp điềm đạm đáng yêu nhìn qua Hàn Tam Thiên, đôi mắt câu người kia lúc này thật giống như biết nói chuyện, tựa hồ đang cầu xin Hàn Tam Thiên tha thứ cho nàng.
Nếu là cử chỉ vô tâm, đương nhiên Hàn Tam Thiên sẽ không trách tội, huống chi tỷ tỷ nàng thi vài châm lên người anh, trước mắt Hàn Tam Thiên xác
thực cảm giác không có việc gì, bởi vậy nhẹ gật đầu.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên gật đầu, nàng cười hắc hắc, lôi kéo cánh tay Hàn Tam Thiên đi thẳng vào bên trong mái đình.
"A, ta phi thường có thành ý nha, đây điều là đào
tiên mà ta vừa mới hái, có phải là vừa đẹp mắt lại
đặc biệt thơm hay không?" Nói xong, nàng nhiệt
tình đưa cho Hàn Tam Thiên một trái đào tiên to.
Tiếp nhận đào tiên, Hàn Tam Thiên vẫn chưa ăn ngay, trái lại đặt vào trong tay quan sát, trái to lớn, đầy màu sắc, chỉ xem xét bề ngoài thôi cũng đã nhìn thấy vẻ đẹp của nó.