Trong mắt tràn ngập Hàn Tam Thiên mê mang, chẳng lẽ anh chết rồi sao?
Nhưng nếu như anh đã chết vậy thì Ngũ Hành Thần Thạch sao vẫn còn trị liệu cho anh chứ? Hơn nữa làm sao có thể rõ ràng cảm nhận được sự trị liệu
của nó như vậy?
Advertisement
Chẳng lẽ, anh đã bị dòng nước xanh kia đưa đến
giam giữ trong nhà tù nào đó của quái vật này rồi?
Theo anh quan sát thì nơi đây và bên ngoài cực kỳ giống nhau, nhưng có một sự thật không cách nào thuyết phục chính là nếu như anh bị giam rồi, tên kia sao lại hảo tâm giúp anh chữa thương chứ?
Chẳng lẽ muốn chữa khỏi xong rồi mới tra tấn anh
sao? Cho dù nói như vậy cũng có lý nhưng cũng có một chút không có khả năng.
Quái vật kia làm sao biết sự tồn tại của Ngũ Hành Thần Thạch? Làm sao hiểu được cách dùng nó? Ngũ Hành Thần Thạch có tác dụng gì với lực lượng của hắn hay không?
Ba nghi vấn này, mỗi một cái đều có xác suất xảy ra
vô cùng nhỏ, nếu đặt lại cùng một chỗ, khả năng này liền hầu như không tồn tại.
Vậy cuối cùng là chuyện thế nào?
Hàn Tam Thiên mê mang, cũng rất kinh ngạc, cũng cảm thấy trong lòng vô cùng bối rối trong loại hoàn cảnh mông lung như thế này.
Nhưng ngay khi Hàn Tam Thiên không biết làm sao, đột nhiên, trên mặt Hàn Tam Thiên đột nhiên lóe ra một tia kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, một giây sau, lo lắng và mê mang trên khuôn mặt bắt đầu biến thành kinh ngạc và kinh hỉ.
Quen thuộc, quen thuộc, vô cùng quen thuộc.
Chỉ là vừa bừng tỉnh lại từ bàng hoàng trong bốn phía, khiến cho cả người Hàn Tam Thiên trong lúc
nhất thời không phát giác được chi tiết. Bây giờ, anh tinh tế nghĩ tới, tựa hồ đã có chút hiểu rõ bản thân anh đang ở chỗ nào.
"Không thể nào, không thể nào, thật mẹ nó không thể nào?"
"Ta con mẹ nó sao lại như vậy chứ?" Cảm xúc của Hàn Tam Thiên có chút kích động, một bên lắc đầu, một bên giống như điên cuồng khẳng định, tựa hồ việc đáp án này không bị phủ định chính là chuyện vui vẻ nhất trong lòng anh.
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên mỉm cười, ngay sau đó liền hưng phấn vô cùng ngồi dậy ngay tại chỗ.
Khí vận đan điền, tên ngốc này thế mà không thể
tưởng tượng được vùng dậy.
Có lẽ ở trong mắt người khác là chuyện cực đoan, nhưng trên mặt Hàn Tam Thiên lại mỉm cười.
Đúng, đúng, chính là loại cảm giác này, chính là cách điều chế quen thuộc này, chính là mùi vị quen
thuộc này.
Hàn Tam Thiên không khỏi tăng lên tốc độ vận chuyển đan điền, giống như là một đứa trẻ gào khóc đòi ăn, điên cuồng ăn hết thảy chung quanh.
Mà lúc này trong bóng tối, một cỗ khí thể không dễ dàng phát giác đang nhanh chóng hướng về phía Hàn Tam Thiên.
Mà gần như vào lúc này, ở bên ngoài, dòng chảy vẫn đang điên cuồng chuyển động, tốc độ dòng nước nhanh chóng, như là giao long. Khi chất lượng và tốc độ được gia trì, dòng nước sinh ra lực lượng cơ hồ tương đương với một ngọn núi lớn đè nặng, bất kỳ vật nào ở trong nước cũng sẽ ở trong nháy mắt bị xoắn thành mảnh vỡ.
Cho dù là ác chi Thao Thiết, lúc này ở bên trong dòng nước xanh cũng cực kỳ gian nan, bốn móng vuốt gắt gao bấm vào trong vách, há to mồm liều
mạng cắn ở phía trên vách thịt, nhưng dù vậy, thân thể cũng trực tiếp điên cuồng phiêu đãng bên trong dòng nước, tùy thời có thể bị dòng nước trực tiếp
mang đi.
Càng đáng sợ chính là lực lượng dòng nước cơ hồ khiến các chi Thao Thiết phải nhận hết tổn thương, các vị trí trên cơ thể bị kéo ra vết thương thật dài, bên trên tứ chi có khôi giáp bảo hộ cũng trực tiếp bị kéo ra, lộ ra gân da cơ bắp tương liên với khối giáp, như là móng tay người bị lật ra bên ngoài.