Tê Tê đi mấy bước, hận không thể quay đầu lại liếc mắt một cái, cho dù hắn căn bản không thể nhìn thấy dưới lầu xảy ra chuyện gì.
Nhưng Thanh Long không đi lên, Tô Tử Vũ cũng không có đuổi theo, khiến hắn vẫn luôn muốn quay lại nhìn xem.
Advertisement
Tô Nhan và Lục Châu cũng lo lắng không thôi, dù sao Tô Tử Vũ cũng là người của nhà họ Tô, bọn họ đều đã lên lầu, dựa theo tình huống bình thường mà nói, bọn hắn hẳn phải đuổi theo mới đúng.
Nhưng Hàn Tam Thiên vẫn luôn theo lối đi nhỏ đi vào trong, các nàng bất đắc dĩ phải đi theo Hàn Tam Thiên, nhưng cũng muốn quay trở lại nhìn xem tình huống thế nào.
"Yên tâm đi, bọn hắn không có việc gì." Hàn Tam Thiên dừng lại, quay đầu nhìn về mấy gian phòng chung quanh: "Hẳn là nơi này rồi."
Mặc dù đều là gian phòng ở bên trên hành lang, nhưng rất rõ ràng chính là bọn người Hàn Tam Thiên thuê bảy gian phòng, bọn hắn một đường đi
tới đây, nhìn thấy mấy gian phòng này là rách nát nhất.
Trong đó, thậm chí có hai gian phòng ngay cả cửa cũng không có, hoặc là nói, chỉ có đồ vật hình dạng như khung cửa treo ở đó.
Ở phía trước mấy gian phòng thì vứt bỏ các loại rác rưới lạ lùng ít thấy lại dị thường buồn nôn, mùi thối hun đến người nhịn không được bóp mũi.
Loại địa phương này, Hàn Tam Thiên dĩ nhiên là
không quan trọng, nhưng để thê tử và con gái mình
đây thì đương nhiên anh không quá không hài lòng.
Rất rõ ràng, cho dù Tô Tử Vũ đã trà trộn ở đây lâu
dài, nhưng ở trong mắt đám quái vật này, chỉ sợ
cũng không xem hắn là người bình thường, mà tính vào hàng ngũ đám người thấp kém, cho nên dù là
gian phòng cũng rác rưởi như thế.
Gần như vào lúc này, vài tiếng bước chân dồn dập truyền đến, mấy người quay mắt lại nhìn một cái, Tô Tử Vũ và Thanh Long, một người tiền bối không còn phong độ, một người không còn vẻ ổn trọng như lúc trước, trên mặt mang dáng vẻ tươi cười chạy tới.
"Thật sự là quá trâu bò, đều nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước, ta vốn cho rằng sóng sau sẽ chết trên bờ cát, nhưng không nghĩ tới, sau sóng sẽ chết thảm như vậy, sóng trước sẽ đẩy hung như thế, đã đẩy sóng sau đến tận hoang mạc chi giới của chúng ta rồi." Tô Tử Vũ đâu còn có nửa phần hoài nghi và ghét bỏ lúc trước, tràn đầy yêu thích
nói không hết lời nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Thanh Long cũng mỉm cười, nhìn về phía Hàn Tam Thiên trước mắt, tràn ngập kính nể.
"Còn ở loại địa phương rách nát này làm gì? Đi, lên lầu ba đi, lão quái vật kia cố ý cho chúng ta ở trên lầu ba miễn phí, ta nói Hàn Tam Thiên, người thật đúng là giúp chúng ta nở mày nở mặt, lầu ba này,
cho tới bây giờ đều là người đẳng cấp cao của bạn hắn ở thành U Minh mới có tư cách ở, người của
chúng ta bên này, ôi ôi, không nói gạt người, có thể
lại trong gian phòng tốt nhất lầu hai thì đã rất trâu bò rồi, đừng nói chi là có thể lên lầu ba ở, còn là miễn phí." Tâm tình Tô Tử Vũ thật tốt, không khỏi khen ngợi.
Hàn Tam Thiên ngắm nhìn bọn người Tô Nghênh Hạ, bất đắc dĩ đau khổ cười một tiếng, tiếp theo đó Tô Tử Vũ cũng đi về phía lầu ba.
Nhưng mà vào lúc này, trong phòng có một người lại không giống như chim sợ cành cong tứ tán bỏ chạy, trái lại, lặng lẽ đi ra ngoài phòng, nhìn lầu ba một cái, trong mắt lộ ra một tia hung ác, sau đó đi về phía một tòa lầu mây đen bao phủ ở trong thành.