Không sai, khi Hàn Tam Thiên cắt cánh tay, chảy ra
từng giọt máu tươi, hai cô nương gần như cùng một thời gian nghĩ đến máu độc trên người Hàn Tam Thiên.
Advertisement
Làm người chứng kiến, vô luận là Tần Sương hay là Tô Nghênh Hạ, các nàng ai cũng tận mắt nhìn thấy qua chí ít không dưới một lần Hàn Tam Thiên dùng máu độc của chính mình.
Nhất là Tô Nghênh Hạ.
Lúc trước chuyện trong thiên lao của nhà họ Phù,
đến bây giờ, cũng vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
sức mạnh của máu độc kia, cho dù là thiên lao của nhà họ Phù, cũng hoàn toàn bị máu độc ăn mòn,
đương nhiên cả đời nàng cũng khó quên.
Hiển nhiên, nếu đối phương đã dùng đến độc, hiển nhiên Hàn Tam Thiên sẽ có cách chơi mới.
Hàn Tam Thiên cắt vết thương, lạnh nhạt nhìn qua vài giọt máu tươi đang chảy ra trên cánh tay mình, rồi mới nhấc mắt lên, nhìn về phía người cóc và người rùa.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Người cho rằng đã trúng độc của lão tử rồi, chỉ cần cắt tay chảy máu thì có thể pha loãng sao?" Người cóc lạnh lùng nói.
"Trí thông minh này của người chỉ sợ là không đúng rồi, nếu như cắt máu có thể pha loãng độc, vậy thì còn gì là độc?" Người rùa cũng cười lạnh nói.
"Nếu đã dùng đến độc, ta có thể chơi cùng các người, nhưng mà..." Hàn Tam Thiên vừa nói, vừa cúi đầu xuống, dùng năng lượng bao vây hai giọt máu độc lại, rồi mới hơi cân nhắc ngẩng đầu nhìn về phía hai người.
"Nhưng mà cái gì?"
"Ngươi có gì muốn làm thì tranh thủ thời gian, bớt cố làm ra vẻ, trong mắt của chúng ta, ngươi chỉ là một người sắp chết, người còn muốn giả vờ tiếp sao?"
Đối mặt với lời lẽ cuồng ngôn hùng hồn của hai người, Hàn Tam Thiên nhàn nhạt lắc đầu, nói: "Nhưng ta sợ các ngươi không chơi nổi."
Nghe nói như thế, đầu tiên hai người nhìn nhau sững sờ, lập tức nhìn về phía đối phương, một giây sau, hai người ngửa đầu cười to.
"Ha ha ha ha, cái tên ngu ngốc này vừa nói cái gì?" Người cóc cười cực kỳ khoa trương, đồng thời còn dùng tay không ngừng ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường.
"Hắn nói, hắn nói hắn muốn đùa với độc của ngươi, ha ha ha ha ha." Người rùa cười trước ngửa sau lật, tay ôm bụng cười đến nỗi không chịu được nữa rồi.
Đừng bảo là hai người bọn hắn, cho dù là đám tiểu quái ở phía sau cũng nhẹ giọng liên tục giễu cợt.
Tô Tử Vũ buồn bực dùng tay che trán của mình, xoay mặt sang một bên.
Thanh Long cách hắn gần, thấy hắn như thế, không khỏi nhíu mày, nói khẽ: "Chuyện này là sao?"
"Lúc trước ta đã nói qua, ở bên trong thành U Minh này, người cóc có danh tiếng rất lớn, không chỉ bởi vì có Cáp Mộ Thần Công, mà còn do hắn có độc khí trí mạng."
"Có thể ở nơi kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết giữ được tính mạng đã không dễ dàng, nhưng nếu như còn muốn trở nên nổi bật, làm sao có thể không có chút tài năng?"
"Nếu như nói vậy, mai rùa của người rùa là bản mệnh phòng ngự, bản mệnh của người cóc chính là
sự nghiên cứu của hắn đối với độc dược."
"Ta có thể nói thế này, bên trong thành U Minh, hắn nói hắn là độc vương đứng thứ hai, liền không người nào dám nói thứ nhất, Tam Thiên đây là hồ đồ, hắn công kích hung mãnh, cho dù thân trúng độc của người cóc, cũng nên thừa dịp trước khi độc phát, lợi dụng ưu thế của mình đánh lui bọn hắn, còn chuyện trúng độc, chờ sau khi chúng ta an
toàn, ta đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp."