Giống như là một lão đại gia, đầu tiên là duỗi ra
cánh tay, sau đó lại giật giật chân, chờ sau khi xác định không có vấn đề gì, anh mới thử từ dưới đất đứng lên.
Lồng ngực quả nhiên đau nhức kịch liệt, đến mức
Advertisement
Hàn Tam Thiên cũng không nhịn được nhíu mày, sau đó thân hình hơi có chút lảo đảo đứng lên.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đứng lên, trái tim đang treo lên cao của bọn người Tô Nghênh Hạ cuối cùng cũng hạ xuống."
"A rất được nha, tiểu tử ngốc này thế mà còn chưa
có chết."
"Thân thể thật cứng rắn, dạng này vậy mà hắn cũng không chết."
"Không có việc gì, cho dù lần này bất tử, nhưng với trí thông minh của tên ngốc này, đoán chừng cách cái chết cũng không còn xa, ha ha ha."
"Ha ha ha ha." Lại một trận chế giễu.
Tô Nghênh Hạ vội vàng hướng về phía trước, mấy bước đi đến bên người Hàn Tam Thiên, người nói vô tâm, nhưng nghe người lại là cố ý, nhìn qua khuôn mặt của Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ vội vàng đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi: "Tam Thiên, vô luận như thế nào, ngươi cũng không thể
ngốc như vậy có biết không?"
"A?" Hàn Tam Thiên sững sờ, trong lúc nhất thời có
chút không rõ ràng cho lắm.
Làm sao lại thành ngốc rồi?
"Ngươi... Người vẫn cứ như vậy." Tô Nghênh Hạ vội vàng không chịu được: "Cho dù ta không để ý tới người, cho dù chúng ta cãi nhau, nhưng người cũng không thể tùy tiện đi tìm cái chết."
"Sao ta lại đi tìm cái chết chứ?" Hàn Tam Thiên càng nghi ngờ hơn.
"Ngươi vẫn không thừa nhận sao?" Tô Nghênh Hạ tức giận nhìn qua Hàn Tam Thiên: "Ngươi... Người
trực tiếp từ trên trời rơi viống như vậu dùng thân
thể nện lên cái mai rùa kia, đây không phải muốn chết thì là cái gì?"
"Hàn Tam Thiên, người thật sự là làm ta tức chết mà."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên sững sờ ngay tại chỗ, chuyện cho tới bây giờ, cuối cùng anh cũng nghe rõ ý tứ trong lời nói của Tô Nghênh Hạ, nhưng mà anh lập tức liền vui lên, nói: "Nghênh Hạ, người cho rằng... Ta đang tự sát?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tô Nghênh Hạ nói: "Tê Tê cũng nói ngươi vì tình mà nghĩ quẫn, ta nhìn cũng thấy như thế, lấy sự hiểu biết của ta đối với ngươi, ngươi là một người thông minh như vậy, sao lại làm ra chuyện ngốc như vậy chứ?"
"Nếu người hiểu ta, vậy sao có thể nghĩ giống như đầu óc của Tê Tê chứ? Ta tự sát?" Hàn Tam Thiên cười một tiếng, nhìn qua Tô Nghênh Hạ nói: "Ta còn muốn ở cùng với người cả một đời, còn phải nhìn thấy Niệm nhi lớn lên gả cho người ta, sao có thể muốn tự sát?"
"Ai muốn sống cả đời với ngươi." Sắc mặt Tô Nghênh Hạ đỏ lên, quay đầu sang một bên.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, vô luận như thế nào, tối thiểu hiện tại anh rõ ràng biết Tô Nghênh Hạ vẫn luôn vô cùng quan tâm mình, cái này cũng đã vô cùng đáng giá, khiến anh vui vẻ không thôi rồi.
Vì để loại bỏ lo lắng vừa rồi của nàng, hai tay Hàn
Tam Thiên nhẹ nhàng khoác lên trên vai Tô Nghênh Hạ, mỉm cười: "Trước khi người nghĩ có phải ta muốn tự sát hay không, tối thiểu nên hỏi trước một chút, cái tên rùa đen kia cảm giác như thế nào."
Nghe nói như thế, Tô Nghênh Hạ quay đầu nhìn qua Hàn Tam Thiên, bắt gặp ánh mắt ôn nhu lại chân thành tha thiết, lập tức ngoan ngoãn nhìn lại mai rùa trên mặt đất.
Mà những người khác ở đây, lúc này cũng chậm rãi
chuyển ánh mắt sang phía mai rùa...
Mai rùa vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó, không có vỡ ra, cũng không có tổn hại, hết thảy mọi thứ không có gì khác biệt so với trước kia.
Một đám người hoang mang không thôi, vậy mà cũng không có gì sao?
Nhưng cũng đúng lúc này, mai rùa có chút giật giật, ngay sau đó, khi tất cả mọi người nhìn chăm chú, người rùa chậm rãi từ trong mai rùa bò ra.
Khó chịu, vô cùng khó chịu.