Tô Nghênh Hạ có chút tiến lên, nhìn qua cánh tay Hàn Tam Thiên đỏ bừng đang rủ xuống, trong lúc nhất thời có chút lo lắng mơ hồ và đau lòng nhè nhę.
"Nếu không nói gì thì trước mặt người chỉ có hai con đường." Người rùa cười một tiếng, nhìn lướt
qua chúng quái vật sau lưng, hắn đánh trả được Hàn Tam Thiên trước mặt nhiều người như vậy,
Advertisement
đương nhiên cảm giác mình có mặt mũi.
"Thứ nhất, tiếp tục đánh, ông nội tiếp tục chơi với ngươi."
"Còn con đường thứ hai." Nói đến đây, người rùa lạnh giọng cười một tiếng: "Chui qua ngang đúng quần của ông, còn lại thì có thể không cần phải để ý đến nữa rồi, ta cam đoan ngươi có thể sống sót đi ra ngoài, dù sao, nữ nhân của ngươi lão tử có thể chậm rãi chơi đùa."
"Ha ha ha ha."
Lại là một trận cười vang, đám người này phách lối
không thôi, hiên nhiên đã xem Hàn Tam Thiên là bại
tướng dưới tay mình.
Tê Tê tằng hắng một cái, tay che bên miệng, trên thực tế là đang lặng yên nhắc nhở Hàn Tam Thiên: "Nếu mai rùa của tên này cứng rắn không phá được, chúng ta không cần phải sống chết nhắm vào đó, đổi phương thức khác."
Tần Sương cũng vội vàng gật đầu, nói nhỏ: "Bày thế mạnh che giấu điểm yếu là thường thức cơ bản của binh gia, mai rùa của hắn có chút cổ quái, Tê Tê nói có đạo lý, Tam Thiên, chúng ta đổi loại tư duy tiến công."
"Cái gọi là vạn vật tương khắc, cho dù là thứ lợi hại trên đời này cũng tất nhiên sẽ có điểm trí mạng của
hắn, Tam Thiên, nếu không thì thử chuyển sang chỗ khác tấn công hắn xem?" Tô Nhan cũng nói khẽ.
Nghe đến mấy câu này, người rùa vừa xem thường vừa có chút lo lắng, lời này không giả, mai rùa đúng là phòng ngự vô địch của hắn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô địch, hắn cũng có điểm trí mạng.
Nhưng ngay khi người rùa bắt đầu có chút lo lắng, lúc này Hàn Tam Thiên lại khoan thai cười một tiếng: "Không, nếu nói muốn đánh nổ mai rùa của hắn, đương nhiên nói lời giữ lời."
Nghe xong lời này của Hàn Tam Thiên, người rùa
kích động thật sự muốn hô to con mẹ nó, dù sao đối với hắn mà nói đây quả thực là quá hợp tâm ý
của hắn rồi: "Tốt, tiểu tử thúi, con mẹ nó người có
gan, nhưng người nhớ kỹ lời người nói. Đánh nát
mai rùa của lão tử, người dùng tay mà đánh."
Tô Nghênh Hạ, Tần sương, Tô Nhan và Tê Tê nhìn nhau, Hàn Tam Thiên làm sao vậy? Điên rồi sao?
Ngay cả Thanh Long vẫn luôn có phần cảm thấy hứng thú, lúc này cũng không nhịn được nhíu mày, Tô Tử Vũ còn khoa trương hơn, buồn bực cúi đầu, tiểu thư đi đâu mà tìm được một tên đầu hổ đến đây náo loạn vậy chứ?
Nhìn so với những quái vật kia vẫn nhã nhặn, nhưng tại sao lại làm ra chuyện còn hồ đồ hơn cả bọn chúng?
"Ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Hàn Tam Thiên đột nhiên cười nhìn về phía người rùa.
Người rùa sững sờ, nhướng mày, một giây sau, hắn dữ tợn cười một tiếng: "Ha ha, người tên khốn kiếp này, người còn sức đánh sao? Đến, ông nội để người đánh."
Vừa mới nói xong, người rùa còn không kịp nhiều lời, thân ảnh Hàn Tam Thiên bên kia cũng đã đột nhiên một đường vọt thẳng lên phá trần nhà, bay về phía trên không, xuyên qua ba tầng lầu, bay thẳng đến chân trời...
Hết thảy vắng lặng một cách chết chóc.
Nhưng đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện một luồng
sức mạnh khổng lồ nhanh chóng đánh tới...