Mây đen đã bay đi, nhưng phía trước lại không thấy thành, chỉ có tầng tầng khí đen che bầu trời, giống
như mộng ảo, lại như hoa quỳnh.
Nói nó tồn tại cũng có thể, nhưng nói nó là cảnh hão huyền cũng được.
Advertisement
Mấu chốt nhất chính là nơi này xem ra tựa hồ có khoảng cách rất xa, mặc dù bây giờ còn chưa qua buổi trưa, nhưng nếu muốn ra khỏi chỗ này trước mặt trời lặn thì tuyệt đối là người si nói mộng.
Tô Tử Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Hữu hình vô
hình vì u minh, đã gọi là thành U Minh, đương nhiên ẩn vào trong sương mù, tồn tại ở trong sương mù, nhìn như xa tận chân trời nhưng cũng như gần ngay trước mắt."
Nói xong, Tô Tử Vũ vung tay lên, dẫn đầu đi vào trong một mảnh rừng rậm thấp bé âm u ở trước mắt.
Vừa tiến vào trong rừng rậm u ám, cũng giống như tiến nhập vào trong rừng rậm vừa mới bị lửa lớn đốt cháy qua, sương mù tràn ngập, cây cối khô héo không thấy lá, chỉ có thân cây xám đen che trời.
Người đi trong đó, trong lúc nhất thời như là tiến vào bên trong mê cung, không phân biệt được đông tây nam bắc, cũng không phân biệt được chung quanh, một đám người đi ước chừng mấy phút, liền đã hoàn toàn mê mang mất phương
hướng trong vùng rừng rậm này.
Một đám người lập tức có chút bối rối, trái lại lúc
này Tô Tử Vũ lại thản nhiên cười một tiếng, tựa hồ sớm đã nắm hết mọi việc trong tay: "Nếu như là người không biết đường trong thành U Minh, chỉ có thể dậm chân tại chỗ trong rừng rậm đen tối vô cùng vô tận, bị vây chết tại đây."
Nói xong, trong tay Tô Tử Vũ xuất ra một tảng đá ước chừng lớn bằng quả trứng gà, sau khi hắn nhẹ nhàng vận một đạo khí trên tảng đá, hòn đá kia lập
tức phát ra từng trận ánh sáng, trong lúc nhất thời
một nơi ánh sáng yếu ớt vô cùng bỗng nhiên tràn ngập ánh sáng.
Nhưng mà đối với bọn người Hàn Tam Thiên mà nói,
cho dù hòn đá kia sáng lên, nhưng chung quanh vẫn như giống như chưa từng phát sinh bất kỳ thay đổi nào.
Núi vẫn y nguyên là núi, đất vẫn y nguyên vẫn là đất, bốn phía vẫn có sương mù trải rộng, không thấy đông tây.
"Tất cả đi sát theo ta." nhẹ nhàng cười một tiếng, bưng hòn đá kia, nhanh chân hướng về phía trước mà đi.
Một đám người đều như con ruồi không đầu, lập tức chỉ có thể tranh thủ thời gian theo sát Tô Tử Vũ.
Nhưng phải nói cũng là thần kỳ, mặc dù đi được
nửa đường, đám người cũng cũng hoài nghi Tô Tử Vũ có phải là đang cố làm ra vẻ huyền bí để lừa bịp bọn họ hay không, nhưng trải qua hơn một canh giờ, những làn sương mù kia đột nhiên biến mất, con đường trước mắt cũng trở nên dị thường rõ ràng, thành U Minh bí ẩn bị ẩn trong sương mù
cũng dần dần xuyên thấu qua rừng cây hiện ra một góc.
"Là thành U Minh, là thành U Minh." Có người nhất
thời hưng phấn vô cùng hô to.
Đám người nhìn thấy thành trì, sau đó tất cả cùng thở dài ra một hơi, dù sao thì sương mù dày đặc quỷ quái trong rừng rậm gần như khiến người ta cảm thấy vô cùng ngạt thở, bây giờ nhìn thấy được rõ ràng thì đương nhiên tâm tình không giống lúc
trước nữa.
Tô Tử Vũ mỉm cười, một khuôn mặt xán lạn đầy tinh thần hiện lên cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt, hắn thu lại tảng đá cầm trong tay, cười nói: "Lần này chư vị có còn lo lắng chúng ta không thể vào thành trước ban đêm nữa không?"
Mọi người thoải mái cười một tiếng, an tâm rất nhiều.
Lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trước khi trời tối tất nhiên có thể vào đến trong thành.
"Nhưng mà dù sao thì ma tộc chi địa cũng là nơi của người Ma tộc, cũng là giết chóc đầy đất, một đám người chúng ta đi vào, chỉ sợ quá mức phô trương, sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết." Tô
Tử Vũ mở miệng.