Nghi hoặc thì nghi hoặc, Hàn Tam Thiên vẫn gật
đầu, mang Tô Nhan trở lại gian phòng của mình.
Gần như ngay khi Hàn Tam Thiên đóng cửa phòng, Tô Nhan đã nhỏ giọng vội la lên: "Ta nghĩ. ..Trước tiên người có thể quay về trên thuyền không?"
Advertisement
"Làm sao vậy?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.
"Nghênh Hạ hỏi ta lúc nào thì cao thủ của nhà họ Tô có thể tới, ta nghĩ. ." Tô Nhan nói đến đây, không tiếp tục đề tài này nữa, lại nói tiếp: "Ta sợ trên đường sẽ xảy ra chuyện gì đó, ảnh hưởng đến chuyện hai người các ngươi ở chung, cho nên thời điểm ra khỏi thành cũng đã dùng mật lệnh để mấy vị trưởng lão thúc bá của nhà họ Tô đi đến biên giới
trước, cho các ngươi đầy đủ thời gian."
"Nhưng trước mắt, chúng ta đã cách biên giới của hoang mạc gần trong gang tấc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sáng sớm ngày mai, chúng ta liền có thể đến."
"Nghe ý tứ của Nghênh Hạ, một khi đến nơi thì sẽ cùng ngươi tách. ." Chữ và cuối cùng kia Tô Nhan không nói tiếp.
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên trầm mặc, đồng thời cũng nghi hoặc vạn phần, hôm qua không phải vẫn còn rất tốt sao? Làm sao trong vòng một đêm nàng lại. ..
"Là bởi vì hôm qua ta lạnh nhạt với nàng quả sao?"
Hàn Tam Thiên hỏi.
Tô Nhan lắc đầu: "Ta cảm thấy không hề giống, cả
ngày này hôm nay cảm xúc của nàng đều rất tệ, hỏi nàng nàng cũng không trả lời, cho nên ta nghĩ. .."
12
"Ta luôn cảm thấy, Nghênh Hạ cho rằng nàng mang đến cho ngươi phiền phức, hiện tại đã đến buổi chiều rồi, lỡ như có chuyện gì bất ngờ, nàng sẽ càng thêm khó chịu, đối với quan hệ của các ngươi sẽ càng thêm bất lợi."
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu: "Được, vậy người nói với Tê Tê, để hắn trông coi chiếu cố nơi này, về phần Tần Sương sư tỷ, nàng không thể sử dụng bất luận pháp thuật gì nữa, đây là mệnh lệnh của ta."
Tô Nhan rất rõ ràng cảm thấy Hàn Tam Thiên có
chút kỳ quái, nhưng mà Hàn Tam Thiên không giải
thích nguyên nhân cụ thể, nàng cũng không muốn tiếp tục hỏi: "Ta biết rồi."
Nói xong những chuyện này, Hàn Tam Thiên ra khỏi phòng, một đường mở ra cửa tầng hai, hướng về phía trên lầu các của boong thuyền.
Ở bên trên lầu các, Thanh Long cùng tám người huynh đệ đang co quắp lại ngủ, mặc dù chỗ hoang mạc nóng bức, nhưng thuyền hoa có nhiệt độ thích
hợp, quét dọn một đêm sớm đã mệt mỏi, chín tên
quái vật đã ngủ say ngon lành.
Đợi đến khi cửa lớn vừa mở ra, âm thanh vang lên, chín người gần như cùng một thời gian từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh, quay mắt nhìn một cái, lúc này Hàn Tam Thiên chậm rãi đi ra.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đi ra, trừ Thanh Long, tám. người khác có thần sắc khác nhau, Mãnh Hổ và vài tên bất mãn khác quay đầu sang một biên, cũng có mấy người khác mang theo ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Hàn Tam Thiên, ngược lại là Thanh Long, không động đậy không lên tiếng, nhàn nhạt nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Nhìn lướt qua bốn phía cơ bản đã khôi phục chỉnh
tế, ngày cả lầu các bị phá nát tiêu tan cũng được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, Hàn Tam Thiên mỉm cười, dùng thân lại, nhìn lướt qua tất cả chín người
đây: "Vất vả cho chư vị rồi."
Mấy người quay đầu sang một bên, không để ý tới cũng không trả lời, Mãnh Hổ lạnh hừ một tiếng,
khinh thường mà nói: "Nói nghe thật hay, cái gì mà
hợp tác, ta nhìn thấy có người căn bản chỉ xem chúng ta thành người hầu mà thôi."
"Yên tâm đi, huynh đệ chúng ta nói lời giữ lời, nếu đã đáp ứng người thì sẽ không nuốt nửa lời, vẫn giữ cửa khóa lại, chết cười." Mãnh Hổ nói, một người khác lập tức đuổi theo đến để châm chọc khiêu khích.