Lại lắng nghe một chút, là âm thanh của Hàn Tam Thiên, rốt cục Tô Nhan thở dài ra một hơi, sau đó mới một lần nữa về ụ tàu ở dưới đáy hỗ trợ.
Advertisement
Mà lúc này ở trong phòng, một tiếng mà Tô Nhan nghe được, Hàn Tam Thiên cơ bản cũng không tự biết, chỉ là sau khi hôn mê một hồi, đột nhiên thanh tỉnh mà phát ra tiếng thì thầm.
Mơ mơ màng màng mở to mắt, Hàn Tam
Thiên cảm giác toàn bộ thân thể giống như bị rỉ sét, toàn thân đau đớn kịch liệt từ bên ngoài một đường kéo dài đến tận sâu bên trong, trên người rất giống bị cái gì đó cán qua, huyết dịch không lưu thông đến mức có chút tê liệt.
Anh mơ hồ mở mắt ra, vẫn còn ở bên trong gian phòng của mình, nhưng cho đến khi anh hạ thấp mắt xuống thì đột nhiên nhìn thấy Tân Sương đang ghé vào trên ngực của mình, cả người Hàn Tam Thiên nhất thời sợ hãi, giống như bị chạm điện, hoàn toàn không để ý đến đau đớn và sự tê dại trên người, đột nhiên bứt ra rụt trở về.
Từ trước đến nay Hàn Tam Thiên đối với mỹ nữ chỉ có thương hoa tiếc ngọc, ra tay mạnh như vậy là lần đầu tiên.
Bởi vì đau nhức kịch liệt, lúc này Tần Sương cũng dụi mắt, sờ sờ đầu bị đau, mơ màng tỉnh lại.
Mà lúc này thân thể Hàn Tam Thiên đã núp ở trước giường, nhìn thấy áo của mình bị mở ra, kinh hoàng nhanh chóng nhìn xuống quân của mình.
Không thể nào!
Mà lúc này Tân Sương cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn qua dáng vẻ quần áo Hàn Tam Thiên không chỉnh tề, lại hạ mắt xem xét thắt lưng ở bên hông của nàng cũng không cánh mà bay, toàn bộ khuôn mặt tuyệt đẹp cũng đột nhiên lóe ra một vẻ hoảng sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Hàn Tam Thiên sớm đã trợn to hai mắt nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau đều là kinh hãi.
Hai người cứ mắt nhỏ trừng mắt to như vậy, gần như cùng một thời gian, mỗi người tự dùng tay che ngực, vội vàng lui về mép giường.
"Chúng ta?" Hàn Tam Thiên mở miệng, chỉ chỉ bản thân mình, lại chỉ chỉ Tần Sương...
Tần Sương sửng sốt một chút, một giây sau nàng cố gắng nghĩ đến hết thảy mọi chuyện đã phát sinh trước đó, thở dài ra một hơi, đồng thời lại ảm đạm vô cùng, có chút thất vọng: "Hình như... Hình như không có."
Nghe Tân Sương nói, Hàn Tam Thiên cũng rốt cục thở dài ra một hơi.
Nhìn thấy bộ dáng Hàn Tam Thiên như thế, trong lòng Tần Sương vốn đã thất vọng trong lúc nhất thời càng thêm thất vọng, chỉ sợ ngàn vạn nam nhân khác sẽ thở dài tiếc nuối vì không có phát sinh chuyện gì với nàng, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói là một loại may mắn.
Cái này không phải là một loại bị ai đối với Tần Sương hay sao?
Miễn cưỡng gạt ra một dáng vẻ tươi cười, Tần sương mở miệng: "Nhìn người khẩn trưởng thành như thế, nếu chúng ta thật sự phát sinh gì đó? Ngươi sẽ như thế nào?"
Hàn Tam Thiên một bên vội vàng đứng dậy
mặc quần áo tử tế, một bên hồi đáp: "Trừ lấy cái chết tạ tội, ta còn có thể làm gì? Đã có lỗi với người, càng có lỗi với Nghênh Hạ."
Nhìn Hàn Tam Thiên trả lời cực kỳ nghiêm túc, Tần Sương phảng phất nghe thấy âm thanh cõi lòng mình tan nát.
Có lẽ, nếu phát sinh loại chuyện đó, anh thật sự sẽ dùng cái chết để tạ tội.