Nhục nhã anh là cái cớ, khiến anh tiêu hao mới là thật.
"Ta nói đúng không?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn Thanh Long.
Advertisement
Thanh Long mỉm cười, sau đó vỗ tay.
Chờ đến khi bọn hắn chơi đủ rồi, cảm thấy nhục nhã anh đủ rồi, hết thảy cũng liền bị triệt tiêu.
Cho dù Hàn Tam Thiên mạnh hơn đi nữa, nhưng lúc đó Hàn Tam Thiên chỉ sợ cũng đã tiêu hao hết năng lượng, chẳng qua là dê đợi làm thịt trong mắt bọn họ mà thôi.
h chơi." Hàn Tam Thiên
cười gật gật đầu.
Chuyện này cũng không khó lý giải, bọn hắn có thể có được danh xưng gì mà là mười hai tử thần hoang mạc, kẻ yếu với bọn hắn đương nhiên không cần nhiều lời, mạnh
hơn bọn hắn thì cũng bị bọn hắn chơi đùa tại chỗ đến chết.
"Quá khen quá khen." Thanh Long nhẹ nhàng cười một tiếng, nói tiếp: "Chỉ là một chút tài mọn, không đáng giá nhắc tới."
"Nhưng mà nếu chỉ là một chút tài năng thấp kém, vậy tại sao tên phế vật này không phá được, chỉ có thể bị vây chết chứ, hay da, phế vật chính là phế vật."
Nghe nói như thế, đám người cười ha ha.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên cũng đột nhiên
cười ra tiếng...
"Ha ha ha ha, cái đồ đần này điên rồi sao?"
"Chúng ta cười, hắn cũng cười?"
"Thật là đồ ngu ngốc, xem ra, hắn đã bị chúng ta làm cho tinh thần sụp đổ rồi."
"Ôi ôi, không chừng người ta dùng loại phương pháp này cưỡng ép để đẩy lên một đợt khí thế mới."
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên cười, một đám người tỏa ra mỉa mai.
Nhưng khi đối mặt đến sự mỉa mai của bọn
hắn, Hàn Tam Thiên lại không để ý chút nào, thậm chí vẫn cười thập phần vui vẻ.
Có lẽ Hàn Tam Thiên cười quá tự nhiên, lại khiến Thanh Long sinh tính cẩn thận, hắn. dẫn đầu đình chỉ chế giễu, nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nói: "Huynh đệ, đại nạn lâm đầu rồi, người vẫn còn cười ra tiếng sao? Người có thể nói cho chúng ta biết, người đang cười cái gì không?"
"Càn khôn bát quái này biến ảo ngàn vạn, đương nhiên người được chứng kiến đều biết rõ lợi hại và chỗ tinh diệu của nó, cũng liền sinh ý sùng bái, đây là cười một tiếng."
"Nụ cười thứ hai tất nhiên là ta cảm thấy các ngươi làm điều ngang ngược, mặc dù càn khôn chi thuật lợi hại, nhưng.. rất đáng tiếc, gặp phải ta." Hàn Tam Thiên nói xong lắc đầu: "Lúc đầu đây là một chuyện đáng buồn, dù sao các ngươi hoành hành lâu như vậy rồi, lại nói một câu của người xưa đi, đi đêm nhiều rồi sẽ gặp ma, từ đầu đến cuối rồi cũng gặp phải ta, không khéo, ta chính là con quỷ kia."
"Nhưng chuyện đáng buồn của các ngươi, chẳng lẽ không phải là chuyện đáng mừng của ta hay sao?"
Nghe Hàn Tam Thiên giải thích, Thanh Long
vừa tức vừa giận, đây là lý lẽ ngang ngược gì đây? Nhưng tinh tế ngẫm nghĩ lại thì tên ngốc này tựa hồ lại có phần có đạo lý, trong lúc nhất thời không cách nào phản bác.
"Nói như vậy, người biết cách phá kỳ công diệu pháp của huynh đệ chúng ta sao?" Thanh Long cẩn thận mà hỏi.