Điều khiến Tần Sương và Tô Nghênh Hạ cau mày hiển nhiên là họ có thể từ âm thanh vang dội kia biết được lúc này có bao nhiêu kẻ thù đang ở trên thuyền, điều này cũng có nghĩa là Hàn Tam Thiên sẽ càng phải đối mặt với những tình huống khó khăn hơn!
L+]
Advertisement
Nhưng cái nhíu mày của Tô Nhan không chỉ là vì nguyên này, mà là vì cái tên Thập nhị tử thần.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tô Nhan lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ một giây sau, cả người nàng không
ngừng run rẩy, thân thể lảo đảo lui về phía sau......
“Thập... thập nhị tử thần?"
Nhìn thấy phản ứng này của Tô Nhan, Tô Nghênh Hạ và Tần Sương sửng sốt một lát rồi đồng loạt quay người nhìn về phía nàng.
“Tô tiểu thư, có chuyện gì vậy?"
“Tại sao vừa nghe đến cái tên Thập nhị tử thần cô lại đột nhiên khẩn trương như vậy?" Tô Nghênh Hạ lo lắng nói.
Tần Sương cũng vội vàng gật đầu, trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành.
Tô Nhan căng thẳng như vậy, hiển nhiên là vì lai lịch của bên kia không nhỏ, mà điều
này cũng đồng nghĩa với việc nguy cơ mà Hàn Tam Thiên đang phải đối mặt càng lúc càng lớn!
Tô Nhan ổn định tinh thần, sau đó lo lắng nhìn Tô Nghênh Hạ và Tần Sương: “Thập nhị tử thần chính là mười hai sát thủ khét tiếng nhất trên sa mạc. Sa mạc này dân cư thưa thớt, ngoại trừ nguyên nhân vì nó là sa mạc thì vẫn còn một nguyên nhân khác nữa, đó là do mười hai sát thủ này đồ sát sinh linh"
Trên thế giới này, con người là sinh vật sống lâu nhất, tự có đạo lý của riêng mình và có thể trổ hết tài năng, cũng vì vậy mà con
người chính là sinh vật thích hợp tu tiên nhất trong tất cả vạn vật.
Bởi vì chỉ đơn thuần là thích hợp tu tiên nên con người có thể chiếm giữ vị trí cao nhất trên con đường tu hành, nhưng tuyệt đối. không bao giờ có thể thống trị toàn bộ thế giới, bởi vì điều này yêu cầu một lượng nhân số khổng lồ.
Muốn có lượng nhân số khổng lồ thì có nghĩa là con người cần phải có năng lực thích ứng vô cùng mạnh mẽ!
Mà đây cũng là một trong những ưu điểm của con người.
Sa mạc mặc dù hoàn cảnh khắc nghiệt, nhưng cũng giống như những người dân hiện giờ đang sinh sống ở đây, bọn họ có cách của riêng mình để có thể an cư lạc nghiệp.
“Thập nhị tử thần người nào người nấy đều cực kỳ tàn nhẫn, năng lực lại vô cùng siêu phàm. Mấy vạn năm trước, nơi mà bọn họ đi qua gần như là không còn một ngọn cỏ"
“Nói cho dễ hiểu là, nếu như Sài lão tiên sinh là một lão tiền bối đức cao vọng trọng ở sa mạc, vậy thì Thập nhị tử thần còn là những lão tiền bối cổ xưa hơn, chỉ là..... bởi vì bọn họ xứ danh vang xa, vậy nên liền bị
những người sống trong sa mạc cố tình quên lãng."
“Nhưng bởi vì Thập nhị tử thần đã làm quá nhiều điều ác nên năm đó đã bị tất cả những người sống trong sa mạc hợp lực tấn công, dưới sự dẫn dắt của một vài vị cao thủ, bọn họ đã bị phong ấn trong tử địa của sa mạc, mà bây giờ......"
“Vậy thì tại sao bây giờ bọn họ lại có thể xuất hiện ở đây?"
Nghe Tô Nhan nói xong, Tân Sương và Tô Nghênh Hạ liền quay sang nhìn nhau đầy khó hiểu, đặc biệt là Tô Nghênh Hạ. Mặc dù
nàng không phải là người ở đây, nhưng sống ở Phương gia lâu như vậy nên nàng cũng đã sớm tìm hiểu qua về một số chuyện nổi danh trên sa mạc, cũng biết được Sài lão tiên sinh có uy tín và bản lĩnh như thế nào đối với mọi người.
Vậy mà Thập nhị tử thần này lại còn là sự tồn tại còn trước cả Sài lão tiên sinh, năng lực cũng siêu quần hơn rất nhiều, nếu thế thì Tam Thiên......
“Tần Sương sư tỷ tỷ mau đi giúp Tam Thiên đi." Nghĩ đến đây, Tô Nghênh Hạ vội vàng xoay người, lo lắng nắm chặt cánh tay của Tần Sương.