Hàn Tam Thiên đứng ở lối vào, chỉ cần một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.
"Là người nhà họ Phương, sư tỷ, là người của nhà họ Phương."
Ở tầng hai trong khoang thuyền, Tô Nghênh Hạ trở lại trong phòng, trên mặt vẫn chưa tỉnh hồn, nhìn thấy Tần sương trở về rồi, bỗng nhiên khẩn trương nói.
Advertisement
"Nhà họ Phương có thế lực lớn nhất trong hoang mạc chế giới, thủ hạ binh sĩ cũng có mấy vạn người, huống chi một đại gia tộc khác trong hoang mạc chế giới là nhà họ Lưu cũng thường cùng bọn hắn cấu kết với nhau làm việc xấu. Hai nhà có lực lượng tinh nhuệ đông đảo, rất... khó đối phó." Tô Nhận biết Tần sương không rõ ràng tình huống trong hoang mạc chế giới, vội vàng giải thích nói.
Nghe nói như thế, Tần Vương chau mày: "Chẳng trách ở phía trên boong thuyền, những hắc y nhân kia cứ liên miên không dứt..."
Tần sương mặc một bộ y phục màu trắng, lúc này sớm đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Ngẫm. lại Tần sương như thế, mà ở bên trên boong thuyền thậm chí chỉ còn lại một mình Hàn Tam Thiên...
Đột nhiên, Tô Nghênh Hạ làm ra một chuyện khiến Tần Sương không thể tưởng tượng, cũng cảm thấy quá sợ hãi.
"Bum!"
Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên, Tần Sương còn chưa kịp phản ứng lại thì Tô Nghênh Hạ đã nặng nề quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng.
Tân Sương quýnh lên, vội vàng cúi người kéo Tô Nghênh Hạ đứng dậy, vừa lo lắng vừa khó hiểu hỏi: “Nghênh Hạ, muội làm sao vậy?"
Tô Nghênh Hạ vẫn cứ quỳ dưới đất không nhúc nhích, chỉ là hai mắt đẫm lệ đau khổ nhìn về phía Tần Sương!
>
Tần Sương vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra, cũng không còn cách nào khác, chỉ đành dứt khoát quỳ xuống trước mặt Tô Nghênh Hạ: “Nghênh Hạ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
“Tần Sương sư tỷ, Nghênh Hạ trước giờ chưa từng câu ai, nhưng hôm nay Nghênh Hạ muốn nhờ tỷ giúp Nghênh Hạ một việc" Tô Nghênh Hạ chua xót nói.
“Muội muốn ta giúp Tam Thiên đúng không?" Tần Sương nói.
Nàng cũng muốn giúp đỡ, nhưng nàng biết rõ, bảo vệ tốt Tô Nghênh Hạ mới là sự giúp
đỡ lớn nhất đối với Hàn Tam Thiên!
Nhưng không ngờ Tô Nghênh Hạ lại lắc lắc đầu, nhìn về phía Tần Sương nói: “Ta muốn sư tỷ đưa ta ra ngoài
“Đưa ra ngoài?" Tần Sương vô cùng kinh ngạc.
Tô Nghênh Hạ gật gật đầu: “Người tới là Phương gia, rõ ràng là đối phương vì ta mà tới, kỳ thực chuyện này đối với ta cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn gì."
Tô Nhan không nói câu nào, ít nhất là đối
với quan điểm này của Tô Nghênh Hạ, nàng không thể nào phản bác nổi.
Là người chứng kiến tất cả mọi chuyện, Tô Nhan cũng biết rằng rất có thể nhà họ Phương sẽ tìm cách báo thù.
Dù sao thì Phương Khôn đã chết thảm, con dâu tương lai cũng bị người ta cướp mất, mặc dù lúc đó có thể là nhà họ Phương kinh sợ trước sức mạnh của Hàn Tam Thiên, nhưng đợi đến khi anh rời khỏi Thành sa mạc, nỗi hận thù trong lòng bọn họ đã lên tới cực điểm, không hề ngần ngại tìm cách báo thù, đó là chuyện hết sức bình thường.
Tần Sương cũng bắt đầu hiểu rõ vì sao khi Hàn Tam Thiên bị tập kích Tô Nghênh Hạ lại áy náy không thôi, thậm chí có lần còn định. một mình nhảy xuống thuyền bỏ đi.
Muội ấy sợ rằng mình sẽ làm liên lụy đến Hàn Tam Thiên!
Mà hiện tại cũng là như vậy!
“Muội muốn ta lặng lẽ giao nộp muội cho bên kia, thậm chí là giấu không cho Tam Thiên biết sao?" Tần Sương nói với giọng chua xót.
“Vậy nếu như Tam Thiên biết chuyện này, muội đoán xem đệ ấy có giết chết ta không?" Tần sương nói.