"Lục Châu, thông tri xuống dưới, thuyền hoa khôi phục tốc độ bình thường." Tô Nhan vội vàng phân phó một tiếng.
Lục Châu gật gật đầu, nhanh chóng đi
Advertisement
xuống tầng dưới cùng của thuyền hoa thông tri, Tô Nhan liếc mắt nhìn Tần Sương, lại liếc mắt nhìn Tô Nghênh Hạ: "Trước tiên mang Tam Thiên trở về phòng tĩnh dưỡng."
Nói xong, Tô Nhan không để ý đến thân phận cao quý của mình, cũng mặc kệ trên người Hàn Tam Thiên hôi thối, khoác một cái tay của Hàn Tam Thiên lên trên vai của mình, giúp đỡ Tô Nghênh Hạ cùng nhau đem Hàn Tam Thiên tiến lên tầng hai, đi vào bên trong gian phòng của Tô Nghênh Hạ.
Trong lúc Tô Nghênh Hạ cùng mấy người dìu Hàn Tam Thiên về gian phòng, dần dần vượt qua đêm tối thì sắc trời cũng nghênh.
đón một vòng ánh rạng đông mới giáng lâm.
Hàn Tam Thiên từng mơ hồ mở mắt ra, anh nhìn thấy Tô Nghênh Hạ mỏi mệt ghé vào bên cạnh giường của mình nhẹ nhàng ngủ, Niệm nhi cũng rúc vào bên cạnh mình.
Nhưng khi anh hoàn toàn thanh tỉnh, mở hai mắt ra, trong phòng cũng chỉ có Niệm nhi. tựa sát bên cạnh mình, lại không thấy Tô Nghênh Hạ.
Nhưng vết tích bên giường tựa hồ nói trước đó Tô Nghênh Hạ thật sự đã từng nằm ở đây, anh muốn đứng dậy nhìn kỹ, lại phát ra
tiếng vang, sau đó ba người Tô Nhan và Tần Sương chạy đến.
Ba người kinh hãi khi thấy Hàn Tam Thiên tỉnh rồi, Hàn Tam Thiên cũng mong từ trong ba người tìm được Tô Nghênh Hạ, nhưng kết quả khiến người cực kỳ thất vọng.
"Ầm."
Đột nhiên vào lúc này, một tiếng vang thật lớn đánh tới.
Một đám người lập tức cau chặt lông mày, nhất là Tô Nhan và Lục Châu, gần như khó có thể lý giải được nhìn nhau một cái.
Thuyền hoa đang di chuyển, nếu không phải là gặp phải chuyện đặc thù, căn bản không có khả năng đột nhiên dừng lại.
Nhưng bây giờ, thuyền hoa lại đột nhiên đình chỉ, hiển nhiên đã xảy ra chuyện không thích hợp.
Hàn Tam Thiên đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, không lo thương thế trên người hướng thẳng đến bên ngoài phóng đi, thuyền hoa dừng lại mang ý nghĩa khả năng
có việc gì đó thì không nói, quan trọng nhất. chính là lúc này Hàn Tam Thiên không nhìn thấy Tô Nghênh Hạ.
Chỉ là khi Hàn Tam Thiên vọt tới bên trên boong thuyền, bên trên lại không có một ai, bốn phía thuyền hoa cũng vắng vẻ vô cùng, mặc dù không nói được phong cảnh tươi đẹp, nhưng tối thiểu cũng là gió êm sóng lặng, cũng không bất cứ địch nhân nào đột kích.
Hàn Tam Thiên nhíu chặt lông mày, trong lòng xuất hiện một cảm giác không ổn, một giây sau, cả người trực tiếp xông về tầng hai, một đường chạy về phía gian phòng Tô
Nghênh Hạ.
Khi cửa bị đẩy ra, trong lòng Hàn Tam Thiên lập tức lạnh lẽo, quả nhiên, trong phòng thu thập rất sạch sẽ, nhưng duy chỉ có một chút hành lý đơn giản của Tô Nghênh Hạ lại. biến mất không thấy gì nữa.
Liên kết lại với chuyện thuyền bị dừng, Hàn Tam Thiên buồn bực nện một quyền trên cửa phòng, sau đó anh lại một lần nữa xông Ỗra boong thuyền, phi thân liền trực tiếp từ trên thuyền bay xuống.
Mà gần như ngay khi Hàn Tam Thiên bay ra khỏi thuyền trong nháy mắt, Hàn Tam Thiên
cũng đột nhiên phát hiện phía dưới thân thuyền to lớn có một bóng người mảnh khảnh chậm rãi từ bên cạnh thuyền đi về phía xa.