Nhưng cũng có người chưa từng gặp qua Hàn Tam Thiên, đối với hành vi này của Hàn Tam Thiên thì quả thực là khịt mũi coi thường.
Advertisement
"Nào chỉ là điên, hắn rõ ràng là điện đến trong xương tủy, tiên thiên dục trận là pháp trận mạnh nhất hung hăng nhất, tên ngốc này thế mà không tránh không né, trái lại đón đầu đánh thẳng, cái này nếu không phải mất trí thì chính là đầu óc có vấn đề."
"Người này mặc dù xác thực hung mãnh, nhưng trẻ tuổi luôn luôn phải trả giá, xúc động hiếu chiến mà không biết nguy hiểm, thì sẽ phải chịu."
"Đáng tiếc tuy là anh, lại không phải kiệt, chỉ có xúc động ngu xuẩn. Nhưng hắn lưu lại tám đạo thân ảnh sử dụng thần công thì cũng khiến không ít người ao ước."
Điều khác biệt chính là bọn người Sài lão tiên sinh đều có cả hai loại tư duy này, bọn hắn đã cảm giác Hàn Tam Thiên mạnh, lại cảm giác Hàn Tam Thiên lỗ mãng.
Tô Nghênh Hạ chăm chú nhìn lên Hàn Tam Thiên trên bầu trời, ánh mắt lo lắng nhưng lại cực kỳ kiên định.
Nàng biết, anh xưa nay sẽ không để cho nàng thất vọng, xưa nay anh cũng sẽ không
vứt bỏ nàng, cho nên, anh nhất định sẽ còn sống thoát ra ngoài, bởi vì anh là Hàn Tam Thiên.
Tô Nhan nhẹ nhàng khẩn trương giữ chặt tay Lục Châu, một đôi tay thon dài như ngọc, lúc này lòng bàn tay cũng đã lạnh buốt, từ lâu ở lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Nếu như nói lần trước khi chiến đấu với nhà họ Lưu, nàng có lo lắng, nhưng nhiều hơn là hiếu kì bản lĩnh thật sự của Hàn Tam Thiên rốt cuộc mạnh cỡ nào, nhưng mà lần này, nàng chỉ có lo lắng chứ không có chờ mong.
Mà gần như đồng thời, theo ánh sáng màu vàng nổ tung giữa không trung, chân trời bị ảnh hưởng mà trở nên sáng tỏ khiến người mắt mà không ra, đại trụ màu vàng và Hàn Tam Thiên trực tiếp âm vang đụng vào nhau.
"Ầm."
Trong lúc nhất thời, mặt đất điên cuồng run. rẩy, hư không cũng như vỡ vụn, tất cả mọi người hoàn toàn bị luồng kim quang vô cùng mãnh liệt chiếu sáng đến mắt mở không ra, nhao nhao dùng tay che chắn, quay đầu sang một bên.
Chuyện này tuyệt đối không phải tùy tiện, mặc dù mấy người biết được tiến thiên dục trận mạnh mẽ và lợi hại, nhưng cũng chính bởi vì biết rõ cho nên bọn họ mới thấu hiểu.
Cho dù pháp trận mạnh mẽ, phát ra hào quang chói sáng, như thần thánh hạ phàm, thiên hạ rực sáng, nhưng ánh sáng thần quang của tiên thiên dục trận không còn tình trạng mạnh đến như thế mới đúng.
Không đúng, không đúng.
Nghĩ tới đây, Sài lão tiên sinh dựa vào tu vi của mình, cưỡng ép quay người, đột nhiên nhìn về phía kim quang đại thính giữa
không trung, chỉ nhìn một cái, cả người ngây ra như phỗng.
Cho dù hắn đã lăn lộn trong giang hồ không biết bao nhiêu xuân thu, sớm đã gặp qua biết bao người bất thế, nhưng vào giờ phút này cũng không nhịn được như là một đứa trẻ, nhìn đến kinh ngạc sững sờ.
Phương Biểu và Lưu Đào có tu vi cao thứ hai, đứng ở phía sau Sài lão cũng phát giác không đúng, nhìn về phía giữa không trung, nhưng nhìn một cái thì ngốc ngốc sững sờ ngay tại chỗ.