Phương Biểu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía không trung, cho dù bột phấn trên mặt Hàn Tam Thiên gần như có trạng thái trong suốt, nhưng thân là gia chủ nhà họ Phương, hắn đương nhiên có thể liền nhận ra bột phấn trên mặt anh đến tột cùng là thứ gì?
Kỳ độc tán.
Advertisement
Một loại kỳ độc trong hoang mạc chi giới, ở
dạng bột phấn, cũng có thể thiêu đốt chế thành khói, trúng độc thì kinh mạch bị phong ấn, càng là nhân vật lợi hại, đối mặt loại độc này thường sẽ bị tự trói.
Thì ra, vừa rồi Khôn nhi cố ý né tránh, mục đích là muốn cho Băng Thần trúng loại độc này.
Vậy nói như thế, tỷ lệ thắng của Phương Khôn sẽ từ vô cùng yếu ớt biến thành áp chế cực lớn, nỗi lo lắng của Phương Biểu lúc đầu thế mà bắt đầu biến thành kích động.
"Thế nào? Đại ca?" Lưu Đào cười nói.
Phương Biểu không trả lời ngay, nhưng ánh mắt đã bắt đầu ngày càng phát ra vẻ tham lam, đợi đã lâu, cuối cùng hắn nhẹ gật đầu.
Đã có cơ hội, vì sao lại không nắm lấy? Cho dù quan hệ của Bằng Thần và hắn có tốt đi nữa thì đó cũng là người ngoài, thế nhưng nếu là con trai mình vậy thì không giống.
Khi đó hiện tại và tương lai của nhà họ Phương, hắn đều nắm chặt trong tay, không cần nhìn sắc mặt của bất luận kẻ nào bên. trong hoang mạc chi giới.
Nhưng hắn không giống Lưu Đào, Phương Biểu có chuẩn bị cả hai phía, ở thời điểm
chưa chân chính phân thắng thua, hắn tuyệt đối sẽ không chọn bên, trái lại chỉ đóng vai người xem.
Lúc này, Hàn Tam Thiên giữa không trung hơi dừng lại quay mặt lạnh lùng nhìn Phương Khôn, trong mắt có sát ý ngút trời.
Phương khôn lau miệng đầy máu tươi, nhìn qua Hàn Tam Thiên, dữ tợn cười một tiếng: "Thế nào? Vừa rồi người không phải rất hung hăng sao? Thế nào đột nhiên dừng lại rồi?"
"Có phải là cảm giác có gì đó có chút quen thuộc không?"
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng sờ bột phấn trên mặt, nói: "Là kỳ độc tán của ngươi?"
Phương Khôn cười lạnh: "Lần trước ở trong tù, không thể khiến cho kẻ giết chóc đánh chết người, để người cho may mắn tìm tới cha ta và Sài lão tiên sinh, không sao cả, hiện tại để người ôn lại, bây giờ cảm giác như thế nào?"
Đối với kỳ độc tán, Phương Khôn đương nhiên vô cùng tự tin, dù sao Phương Khôn đã nhìn thấy tận mắt Hàn Tam Thiên bị loại độc này áp chế, cũng phải chịu hình phạt băng hỏa.
Nhớ tới chuyện này, cả người Phương Không cười lạnh càng thêm dữ tợn.
Hàn Tam Thiên không nói một câu, chỉ là một giây sau, trực tiếp dùng hành động nói cho hắn biết anh cảm giác như thế nào.
Động tác như thỏ chạy, sau đó lại như chim ưng trên không trung thẳng phá ngàn dặm, tập kích tới.
"Cái gì?"
Người nhà họ Phương và nhà họ Lưu biết kỳ độc tán, thân là tiền bối truyền kỳ trong hoang mạc chi giới, Sài Vinh làm thế nào có thể không biết? Cho dù từ khi bắt đầu hắn. căn bản không nghe Lưu Đào và Phương Biểu đang bàn luận cái gì, nhưng hắn nếm qua muối còn nhiều hơn người khác đi đường, gần như một chút liền có thể biết bọn hắn đại khái đang nói gì.
Hắn ngay lập tức cũng muốn đi ngăn cản trận chiến đấu này, thậm chí muốn hung hăng giáo huấn tiểu tử Phương Khôn này một chút, để tiểu tử này biết cái gì gọi là tôn trọng, nhưng theo ánh mắt của Phương Biểu và Lưu Đào, hắn cũng chú ý tới bột phấn trên thân Hàn Tam Thiên là kỳ độc
tán.