Rất nhanh, khách khứa ở phía đối diện với Tô Nghênh Hạ cũng bắt đầu phát giác được có chút không đúng, tân nương đột nhiên rơi nước mắt thương tâm như vậy là vì sao?
Đây chính là ngày đại hỉ mà.
Chẳng lẽ là do vừa rồi Phương Khôn có cử chỉ lỗ mãng dẫn đến tân nương ủy khuất sao? Nhưng tân nương ủy khuất cũng thôi
đi, vì sao lại một mực nhìn chằm chằm hướng bên này?
Thuận theo tầm mắt của nàng, một đám người rất nhanh quay đầu lại, ánh mắt chậm. rãi chuyển qua trên người Hàn Tam Thiên.
Advertisement
Bên kia có chuyện lạ xảy ra, ở đối diện mặc dù không nhìn thấy tình huống của Tô Nghênh Hạ, vẫn quay đầu sang nhìn.
Tiếp theo đó, ngay cả đám người nhà họ Phương và Phương Biểu cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người.
(+)
Phương Biểu và đại trưởng lão Phương Tuấn nghi ngờ nhìn nhau một cái, chẳng lẽ, con dâu tương lai nhà mình nhận ra Bằng Thần đến rồi? Hay là nàng vốn có quen biết với Băng Thần?
Không bài trừ khả năng này, bởi vì hai người. đều đến từ địa khu Trung Nguyên.
nói thì chẳng phải cùng với Băng Thần có thể thân càng thêm thân sao?
Ngay khi tâm tình Phương Biểu đang vô cùng kích động phỏng đoán, Hàn Tam Thiên bên kia đang cúi đầu uống trà, đột
nhiên ẩn ẩn cảm giác không đúng chỗ nào, động tác uống trà trong tay có chút buông xuống.
Mẹ nó, giống như ánh mắt của rất nhiều người đều tụ lại trên người anh.
Nhưng không nghe thấy bọn người Phương Biểu nói ra thân phận của anh mà?
Mang theo nhè nhẹ nghi hoặc, anh theo ánh mắt mọi người chậm rãi ngẩng đầu.
Nghi ngờ nhìn lướt qua tất cả mọi người, nhưng cuối cùng, Hàn Tam Thiên lại nhìn
qua tân nương, cả người hoàn toàn ngây
người.
"Bốp."
+
Chén trà trong tay đột nhiên trượt xuống, đập vào trên mặt đất vỡ nát.
"Nghênh Hạ."
Hàn Tam Thiên không thể tưởng tượng nổi trừng mắt, cả người cả kinh chậm rãi đứng dậy...
Anh có chút không dám tin tưởng mình tận
mắt nhìn thấy người anh mong nhớ ngày đêm, thậm chí cơm nước ăn cũng không vào, thế mà vào giờ phút này lại xuất hiện trước mặt mình như thế.
"Tam Thiên." Tô Nghênh Hạ sớm đã khóc đến trôi son phấn, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đứng dậy, nàng vững tin không phải là mộng, có chút há mồm, lẩm bẩm ủy khuất hô lên.
"Nghênh Hạ." Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng đáp lại, cả người cũng không tự chủ hướng về phía Tô Nghênh Hạ đi đến.
Chỉ là mới đi một nửa, mười tên thị vệ bên
cạnh lại đột nhiên nhanh chóng vọt lên, từng người bọn hắn tay cầm vũ khí, trực tiếp bao vây Hàn Tam Thiên.
+
Binh khí nhắm ngay Hàn Tam Thiên, hiển nhiên, nếu như Hàn Tam Thiên dám làm loạn một chút thôi thì những binh khí này liền sẽ không chút lưu tình tấn công Hàn Tam Thiên.
Tô Nghênh Hạ còn chưa thoát ra từ trong bi thương và vui sướng, nhìn thấy tình cảnh này thì không khỏi lo lắng nhìn về phía Hàn Tam Thiên: "Tam Thiên, cẩn thận."
Phương Khôn lạnh giọng cười một tiếng, lúc
này, có chút xoay người, mặt hướng về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhìn lướt qua mười mấy người vây quanh mình, từng người bọn hắn đều là cao thủ, mà càng quan trọng chính là toàn bộ đại điện bên cạnh tràn ngập sát khí, hiển nhiên, Phương Khôn đã sớm thiết lập thập diện mai phục ở đây, mười mấy người này chỉ là những kẻ ở ngoài sáng, ở trong tối càng có nhiều người hơn.
Mục đích đương nhiên cũng rất rõ ràng, đó chính là muốn hạn chế Hàn Tam Thiên.
Nghĩ tới đây, hàm răng Hàn Tam Thiên đột
nhiên khẽ cắn, giờ này khắc này, anh đã hiểu thông tất cả.
Chẳng trách lần đầu tiên Lục Nhược Tâm dẫn Phương Khôn đến gặp mặt anh, tên ngốc này đối với anh cực kỳ bất mãn, thậm chí gây phiền toái với mình, mà bây giờ...
Hắn cố gắng để bản thân nhất định phải sống qua hôm nay, nói là chuẩn bị cho anh một phần lễ vật.
Thì ra "lễ vật" chính là cái này.
Hàn Tam Thiên âm trầm cười lạnh, trong hai
mắt đã tràn ngập sát ý, nhìn về phía Phương Khôn giống như là nhìn người chết.
"Rất tốt, lễ vật này ta rất thích."