Tô Nghênh Hạ càng rộng rãi, nàng lại càng khó chịu, bởi vì có lẽ độc vô căn này người khác không hiểu rõ, nhưng Tô Nhan nàng tuyệt đối không có khả năng không biết.
Độc trong thiên hạ, nếu đã là độc thì tất có gốc rễ, mà có gốc rễ tất có căn nguyên, có căn nguyên thì có thể trị liệu.
Advertisement
Nhưng độc vô căn sở dĩ gọi là độc vô căn
cũng là bởi vì nó căn bản không có rễ, cho nên đương nhiên cũng khó giải.
"Độc này, không có cách nào giải." Tô Nhan nghĩ nghĩ, vẫn cố gắng mở miệng.
Sau đó, cõi lòng Tô Nhan đầy áy náy nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, Tô Nghênh Hạ rõ ràng sững sờ, trong lúc nhất thời trên mặt có đủ loại cảm xúc.
Chết, trước mắt đối với nàng mà nói, có lẽ chưa chắc không phải là một loại giải thoát, chỉ là đây cũng có nghĩa là sẽ phải vĩnh biệt với Hàn Tam Thiên.
Mặc dù bây giờ so với vĩnh biệt không có gì khác nhau, nhưng còn nghĩ đến được lại tốt hơn là không thể nghĩ.
Nhưng không thể nghĩ nữa thì có thể so với vĩnh biệt không?
Trong lòng Tô Nghênh Hạ rất xoắn xuýt cũng giống như biểu hiện trên mặt của nàng vậy.
Nhưng nàng rất nhanh nhẹ giọng cười một tiếng: "Không sao, giải không được thì thôi vậy."
Tô Nghênh Hạ đau khổ cười một tiếng, sống có gì vui, chết có gì sợ, trên mặt lạnh nhạt vô cùng, đã không biết lựa chọn ra sao, vậy thì cứ để ông trời quyết định đi.
Sống cũng tốt, chết cũng được, nghe theo thiên mệnh, còn mối duyên với Hàn Tam Thiên, nếu có kiếp sau thì tất nhiên sẽ sinh tử gắn bó, còn kiếp này có lẽ chỉ có thể như thế.
Giống như Lục Nhược Tâm nói, có lẽ, tồn tại. của nàng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, chung quy chỉ có thể là gánh nặng kéo chân anh mà thôi.
"Đúng rồi, ta biết có một người có thể giúp ngươi." Tô Nhan đột nhiên nhớ tới cái gì, cả người đột nhiên vô cùng kích động, trên mặt vẫn luôn lo lắng cũng hiện ra kinh hỉ nhè nhẹ.
Tô Nghênh Hạ khẽ nhíu mày, không biết nàng nói người nào, không khỏi nghi hoặc nói: "Ai?"
"Băng Thần."
Trong tay Hàn Tam Thiên có ngọc bằng châu, nó có thể không ngừng sinh ra khí lạnh, bởi vì bản thể vốn của nó chính là ngọc bằng châu, bởi vậy luồng khí lạnh xuất phát từ nó cũng khổng lồ và thuần khiết nhất.
Nếu Băng Thần có thể xuất thủ tương trợ, tất nhiên có thể giúp đỡ Tô Nghênh Hạ áp chế độc vô căn đến mức cao nhất, dựa vào ngọc bằng châu thuần khiết nhất của Hàn Tam Thiên, cho dù độc vô căn phát tác bao nhiêu thì cũng không cần phải thống khổ như vậy.
Nghĩ tới đây, Tô Nhan lập tức vội la lên:
"Hiện tại ta lập tức đi mời hắn tới."
"Tô tiểu thư" Tô Nghênh Hạ lên tiếng gọi nàng lại, cười khẽ với nàng, lắc đầu: "Giống như ngài nói, người có được ngọc băng châu chính là Bằng Thần được vạn người trong hoang mạc chi giới tôn sùng, nói một cách khác, ngọc bằng châu và Băng Thần gần như là có địa vị ngang bằng, người để một vị Băng Thần mang bảo vật quý giá nhất trên người lấy ra giúp Nghênh Hạ áp chế bệnh tình, không phải là vô lý lắm hay sao?"
"Ta nghĩ, mặc dù Tô tiểu thư thích Bằng Thần, nhưng cũng chính là bởi vì thích cho nên càng biết rõ hơn đạo lý trong đó phải không?" Tô Nghênh Hạ nói.
Tô Nghênh Hạ làm sao biết, nếu hai người thật sự gặp nhau, đừng nói ngọc bằng châu nho nhỏ, cho dù là muốn toàn bộ của Hàn Tam Thiên thì có là gì?