Nói xong những lời này, Hàn Tam Thiên chậm rãi đi về phía cửa lớn thiên lao.
Nhìn xem Hàn Tam Thiên bước đi tự nhiên, Phương Biểu và sài Vinh lúc này mới phản ứng tới, không khỏi hai mắt trùng nhau.
Advertisement
Hắn không phải là chịu hình phạt băng hỏa sao? Bằng hình có hiệu quả chậm, lúc này không hiển lộ cũng hợp lẽ nhưng hoả hình. đã đốt chân anh thành như thế, mà anh còn có thể đi lại như người bình thường.
Con mẹ nó.
"Ngươi còn thất thần làm cái gì? Còn không tranh thủ thời gian cứu nghiệt tử kia của người đi? Còn có, Phương Biểu, nơi này chướng khí mù mịt mau chóng rời khỏi đi." Sài Vinh nói xong, cũng đuổi theo sát bước chân Hàn Tam Thiên, đi ra thiên lao.
"Rút." Nhìn qua bóng lưng Sài lão tiên sinh, Phương Biểu dường như trả lời hắn, lại như đang nhắc nhở chính mình.
Cái chỗ chết tiệt này còn không hủy đi thì lưu lại để làm gì? Thiếu một chút nữa đã chọc giận Bằng Thần, gây họa tới toàn bộ nhà họ Phương.
Đừng nói Băng Thần nhìn không vui vẻ, cho dù là chính hắn ở chỗ chết tiệt này cũng thấy buồn nôn.
Nhưng nghĩ đến Băng Thần vào lúc này cố ý thiên vị mình, trên mặt Phương Biểu lúc đầu có chút nặng nề, đột nhiên dào dạt lên vẻ mỉm cười.
Sau đó hắn bước nhanh chạy về hình phòng, đi cứu con của mình.
Ở bên ngoài thiên lao, Sài lão tiên sinh đuổi
kịp Hàn Tam Thiên, có chút hành lễ, xin lỗi cho việc không chu toàn, để Hàn Tam Thiên phải mạo hiểm.
Tê tê chờ ở bên ngoài đã lâu, nhìn thấy Sài lão tiên sinh và Hàn Tam Thiên nói chuyện quên cả trời đất, cuối cùng Sai lão tiên sinh còn vô cùng cung kính cúi người với Hàn Tam Thiên, tên ngốc này mới tranh thủ thời gian nghênh đón.
"Được nha, Hàn Tam Thiên, thật đúng là người khác ép người vào đó thế nào thì phải mời người đi ra thế ấy, đúng, cái tên Phương tiện nhân gì đó đâu? Mẹ nó."
Hàn Tam Thiên lại cười cười lắc đầu, nói: "Chờ sắc trời sáng lên, người ta chính là tân lang, đêm trước ngày đại hôn mà người đòi đánh tân lang, vậy ngươi không sợ đến lúc đó tân nương tìm người báo thù sao?"
"Con mẹ nó, nghe lời này của ngươi, không phải người bỏ qua cho cái tên Phương tiện nhân đó chứ? Nhớ tới dáng vẻ phách lối của hắn ta liền vô cùng khó chịu."
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, thật ra anh cũng khó chịu, nhưng sở dĩ anh nguyện ý tạm thời không truy cứu Phương Khôn, một là bởi vì không muốn trở mặt với nhà họ Phương, dù sao chuyện thuyền hoa còn phải nhờ bọn họ.
Cho nên, Hàn Tam Thiên cũng không muốn. như thế. Là
Thứ hai, thật ra cũng là điều quan trọng nhất, đó chính là bây giờ Hàn Tam Thiên thật sự có chút chờ mong ngày mai tên ngốc kia sẽ chuẩn bị trò hay gì cho anh.
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi về nghỉ ngơi thôi."
Vỗ vỗ bả vai tê tê, Hàn Tam Thiên mỉm cười, dẫn hắn hướng về phía hậu viện.
Ở bên trong hậu viện, Tô Nhan đang ngồi ở trong phòng phát ngốc, bên trong đôi mắt đẹp đã có chút lo lắng mơ hồ, lại có chút cô đơn.
Nghe thấy Lục Châu mừng rỡ vô cùng tiến đến thông báo Hàn Tam Thiên trở về, trong mắt vị mỹ nhân lúc này mới đột nhiên xuất hiện hào quang và vẻ đẹp say mê hấp dẫn của ngày xưa.
Cho dù thân là đại gia khuê tú, từ trước đến nay nhã nhặn có lý, nhưng vào giờ phút này lại không khỏi bước chân tăng tốc vọt ra.
Khi thấy Hàn Tam Thiên, trong mắt của nàng có ủy khuất nhàn nhạt, cũng có chút an tâm, cứ như thế nhìn qua Hàn Tam Thiên, môi son chưa mở, trong mắt đã chứa mọi lời nói.