Phương Biểu cũng rõ ràng ngốc đứng ngay tại chỗ, thật vừa đúng lúc, chìa khoá có hai thanh, trong đó Phương Biểu cầm một thanh, mà Phương Khôn cầm một thanh khác...
"Đáng chết, hắn sẽ không..." Phương Biểu buồn bực khẽ quát một tiếng.
Advertisement
"Phương Biểu a Phương Biểu, người thật đúng là sinh ra một đứa con trai tốt mà." Sài Vinh thấy thế, đã biết đại khái lạnh giọng quát một tiếng: "Ngươi cũng đừng trách ta không nhắc nhở người, nếu Băng Thần bên
này xảy ra chuyện mà gây ra nhiễu loạn, nhà họ Phương người cũng liền xong đời."
"Đến lúc đó đừng nói thống lĩnh toàn bộ hoang mạc chế giới, trước hết người nên nghĩ phải bàn giao với dân chúng hoang mạc chi giới thế nào đi."
"Hổ phụ không sinh khuyên tử? Ôi ôi, thật đúng là một đứa khuyên tử thật tốt."
"Từ giờ trở đi, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện đứa con trai đáng chết của người không mở xích sắt kia ra."
Không sai, nếu Bằng Thần xảy ra chuyện, tương lai nhà họ Phương thế nào hắn không rõ ràng, nhưng hắn rõ ràng một điểm là tối thiểu thì nhà họ Phương của hắn hiện tại cơ bản sẽ không còn.
Nghĩ tới đây, Phương Biểu đuổi theo sát phía sau.
Khi một đám người thở hồng hộc đi tới trước của thiên lao, Phương Biểu không nhịn được nuốt từng ngụm nước bọt, thời điểm chuẩn bị mở cửa ra, trong lúc nhất thời tay cầm chìa khoá vậy mà run lên nhè nhẹ, dừng lại giữa không trung...
Hắn đã nghĩ phải nhanh chóng mở ra, thế nhưng... lại sợ mở ra sẽ nhìn thấy một màn hắn không nguyện ý nhìn thấy.
cửa vừa mở ra sẽ là định mệnh sinh tử.
"Ngươi còn thất thần làm cái gì? Chờ đến khi Bằng Thần trở nên nguội lạnh sao?" Sài lão tiên sinh nổi giận gầm lên một tiếng.
Phương Biểu lúc này mới có chút hoàn hồn, nhanh chóng cắm chìa khoá vào.
Theo một tiếng vang lên, cửa lớn thiên lao chậm rãi mở ra, mà gần như cùng một thời
gian, Phương Biểu xuyên thấu qua khe cửa nhìn thấy một chút tình huống bên trong, dưới chân lập tức mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Vách tường sụp đổ.
Hỗn loạn không chịu được.
Dù chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đã nói rõ thiên lao đã từng trải qua đấu tranh hung mãnh lại kịch liệt như thế nào.
"Hả?" Sài lão tiên sinh có chút há mồm, cũng sững sờ không thôi, một dự cảm bất thường cũng chậm rãi dâng lên trong lòng.
Thảm trạng như vậy, vậy thì Bằng Thần hắn...
Phương Biểu cũng hai mắt vô thần, nhìn qua tình huống bên trong thiên lao, trong lúc nhất thời thật lâu không cách nào hoàn hồn. 2.
"Nhà họ Phương, chờ chôn cùng hắn đi."
Tức giận cảm thán mạnh một tiếng, Sài lão tiên sinh lại vừa buồn vừa giận, đứng dậy, vội vàng đi vào phía trong thiên lao.
Phương Biểu sụp tinh thần quỳ ở nơi đó, hai mắt hoảng hốt, trong lúc nhất thời không biết vì sao, thẳng đến khi nhìn thấy Sài lão vọt vào, lúc này hắn mới cuống quít từ dưới đất bò dậy: "Đi... đi, gọi...gọi tên nghịch tử
kia đến cho ta."