"Ôi ôi, con của người nói là đồ vô sỉ đùa giỡn phụ nữ thì chính là đồ vô sỉ, ta lại hỏi ngươi, nếu như không phải thì sao?" Ánh mắt Sài lão tiên sinh vẫn bén nhọn như cũ.
Nghe nói như thế, thần sắc Phương Biểu lập tức hoảng hốt.
Nếu như đúng như Sài lão tiên sinh nói, nếu hai người mà Khôn nhị bắt giữ không phải đồ vô sỉ, mà là Bằng Thần và bằng hữu của hắn...
Nghĩ với đây, Phương Biểu không khỏi hít một hơi khí lạnh, không phải chứ?
Advertisement
Mẹ nó không thể nào?
Khôn nhi làm việc luôn luôn thành thục ổn trọng, quả quyết không có khả năng hồ đồ như thế.
"Phải hay không phải, đi vào bên trong phòng giam nhìn xem thì không phải sẽ biết sao?" Sài lão tiên sinh nhẹ khẽ cười nói.
Phương Biểu sững sờ, tất nhiên hắn tin tưởng con của mình, nhưng Sài lão tiên sinh
cũng không phải không có đạo lý, huống chi việc này can hệ trọng đại, nếu như người bị bắt đi thật sự là Băng Thần, đây chẳng phải là ủ thành sai lầm lớn hay sao?
"Người đâu."
Nổi giận gầm lên một tiếng, Phương Biểu không dám thất lễ, cuống quít mời Sài lão tiên sinh quay lại, để tôi tớ tranh thủ thời gian xuất phát.
Một đám người từ đại điện mà ra, gần như ngựa không dừng vó chạy xoẹt ngang điện Âm Dương Tư, xuyên qua lối đi đi tới cửa chính ngục giam.
Mấy người ngục tốt đang ngồi ở trong đại lao uống rượu nói chuyện phiếm, nhưng không ngờ đến cửa lớn đột nhiên bị người đá bay ra ngoài, mấy người còn đang muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy người đến là ai thì ai nấy điên cuồng đứng lên, hai chân kẹp lại, chỉnh tốt áo mũ canh gác.
Sao lại là gia chủ nhà họ Phương?
Nên biết ngục giam vốn có rất ít người tới, đừng bảo là gia chủ nhà họ Phương đến nơi đây, bình thường trừ chủ quản ngục giam của nhà họ Phương thì các quản lý khác của nhà họ Phương cũng rất ít tới nơi như thế này.
Một là nơi này thật sự dơ dáy bẩn thỉu, hai là nơi này xúi quẩy vô cùng.
Nhưng hôm nay ngược lại thật hay, trước có công tử nhà họ Phương đến, bây giờ gia chủ nhà họ Phương còn tự thân xuất mã.
"Gia... gia chủ, ngài... sao ngài lại đến đây?" Ngục tốt dẫn đầu run rẩy, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.
Sắc mặt Phương Biểu lạnh lùng, hai mắt nhìn từng cái phòng giam bên trong đánh giá, nhưng tù nhân trong thành rất nhiều, ngục giam kín người hết chỗ, trong lúc nhất thời không tìm thấy Băng Thần và bằng hữu
của hắn.
"Gia chủ, ngài đến đây thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này." Ngục tốt vuốt mông ngựa cười nói.
Phương Biểu khẽ cắn hàm răng: "Bớt nói năng nịnh bợ trước mặt ta, lập tức thải người."
"Hả? Thả... thả người?" Ngục tốt choáng váng.
"Ta nói là người mà hôm nay Phương Khôn thiếu gia bắt đến."
Nghe xong lời này, ngục tốt hiểu rõ, nhu thuận gật đầu một cái, muốn đi vào bên trong thả người.
Đột nhiên, Phương Biểu nhẹ giọng quát một tiếng: "Chờ một chút."
"Ta hỏi người, hôm nay Phương Khôn thiếu gia bắt mấy người đến, có phải là hai người hay không?"
"Bẩm báo gia chủ, chỉ có một người."
Nghe nói như thế, nội tâm căng thẳng của Phương Biểu lúc này cuối cùng thở dài ra
một hơi, phất phất tay, để ngục tốt nhanh chóng đi thả người.
Chỉ là hắn còn chưa thoải mái thở một ngụm, khi ngục tốt dẫn người đang bị giam giữ ra, cả người Phương Biểu kém chút hôn mê tại chỗ...
Nếu không phải mấy tôi tớ phía sau vội vàng nâng lên, sợ là Phương Biểu thật sự đã đặt mông ngồi dưới đất.
Là hắn.
Vậy mà là hắn.
Người bằng hữu kia của Bằng Thần.
Cái này cũng đã nói lên...
Sài lão tiên sinh cũng cau chặt lông mày, cho dù lúc trước đã có suy đoán, nhưng khi vào lúc này ở nơi đây nhìn thấy tình hình
này, vẫn không nhịn được chấn kinh vận phần.