Mặc dù bọn họ thoạt nhìn như là từ nhỏ đã được người ta bồi dưỡng, nhưng tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là nuôi dưỡng bọn họ từ nhỏ đến lớn rồi sau đó bồi dưỡng cho
họ bản lĩnh giết người như trong tiểu thuyết và phim ảnh.
Mà điều thực sự quan trọng trong quá trình bồi dưỡng này chính là, mỗi một cỗ máy giết người vô nhân tính, đều sẽ bị tước bỏ tôn nghiêm của mình.
Advertisement
Bọn họ từ nhỏ đã bị xâm phạm, từ đó triệt để hủy hoại tâm hồn yếu đuối mỏng manh cùng với một chút tôn nghiêm, cứ như vậy, bọn họ mới có thể trở nên lạnh lùng vô tình đến mức không còn chút nhân tính.
Sát thủ sa mạc cũng là loại người như vậy!
Nếu là mấy năm trước khi hắn vừa mới được sinh ra, trông hắn sẽ chẳng khác gì những người bình thường cả, nhưng cấp trên lại nhốt hắn vào trong lồng cùng với một con ếch đực trong một thời gian dài.
Mỗi ngày mỗi đêm, cấp trên sẽ bôi chút mê dược vào lồng, mà hắn cũng gần như bị con. ếch đực kia không ngừng xâm phạm.
Cho đến một ngày, con ếch kia triệt để xâm nhập vào thân thể hắn và cùng hắn trở thành một thể!
Tất cả nỗi oán hận cùng xấu hổ nhục nhã của hắn đều biến mất không còn sót lại
chút nào, từ đó trở đi liền biến thành một cỗ máy lạnh lùng tàn nhẫn!
Hắn không đủ sức chống lại cấp trên, vì vậy liền đem lửa giận trút hết lên tất cả những thứ gọi là “kẻ thù” mà mình có thể nhìn thấy, dù là trút giận cũng được, hay là thoải mái nhìn bi kịch của mình phát sinh trên thân người khác để lấy đó làm an ủi cũng thế, tóm lại là, hắn càng ngày càng chạy xa trên con đường biến thái, ngoan độc và vô nhân đạo.
Cho đến khi gặp Hàn Tam Thiên, hắn dừng.
“Có đôi khi, người xấu cũng không phải là tất cả đều xấu, chỉ là thiếu đi một người lắng nghe, phải không?" Hàn Tam Thiên cười nói.
"Khi bàn tay của một người nhuốm đầy máu tươi, thực ra, hắn đã sớm từ bỏ chính mình. rồi." Sát thủ sa mạc lạnh lùng cười một tiếng.
“Nếu như là người đã từ bỏ chính mình thì căn bản sẽ không kể cho ta nghe về quá khứ của hắn. Nói ra cũng rất tốt, ít nhất thì nỗi uất ức trong lòng sẽ vơi đi rất nhiều, hận. thù cũng nhờ đó mà tiêu tan." Hàn Tam Thiên nói.
Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Tam Thiên: “Kẻ xấu tuy không phải tất cả đều xấu, nhưng dù sao thì cũng không thể nào rửa sạch được vết máu trên tay. Ta bị giam ở đây cũng là chuyện bình thường, nhưng người thì....."
“Nghe những lời mà người nói cũng biết người nhất định không phải là người đại gian đại ác, luận về sức mạnh thì mấy tên nhãi nhép kia cũng không phải là đối thủ của ngươi, tại sao người lại bị giam ở một nơi như thế này?" Sát thủ sa mạc nói đến đây liền dùng con mắt khổng lồ của mình kỳ quái nhìn Hàn Tam Thiên.
“Câu gì?"
“Ta không vào địa ngục thì ai vào? Nếu không phải là ta vào đây, vậy thì lấy ai tới khai sáng cho ngươi chứ, phải không?" Hàn Tam Thiên mỉm cười nói.
Tên sát thủ sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Tuy rằng ta không được thông minh nhưng ta cũng không phải là kẻ ngốc, ngươi không nói cũng không sao cả" Nói xong, hắn liền đứng dậy đi về phía cuối.
“Ngươi đang làm gì vậy?" Hàn Tam Thiên hói.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta tự đi khóa mình lại, ít nhất tự mình khóa mình thì còn có thể thoải mái một chút, còn hơn là bị đám nhãi nhép kia làm nhục" Hắn nhếch miệng cười khổ, tựa như đã sớm quen với tình cảnh này.
Có lẽ là đối với hắn mà nói, điều duy nhất không quen thuộc chính là lần này hắn đã thua.
“Nếu như cho người một cơ hội chuộc tội, người có bằng lòng không?" Hàn Tam Thiên quay đầu lại, hơi nhắm mắt lại, thản nhiên
“Nếu như thực sự có một ngày nào đó ta có được một cơ hội như vậy, ta nghĩ... ta có thể sẽ không trân trọng nó, bởi vì ngay cả bây giờ, ta cũng không biết phải đối mặt với nó như thế nào."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó lệ thân thể to lớn chầm chậm đi về phía cuối, bóng dáng cũng dần dần biến mất trong màn đêm hiu quạnh.
Bên trong Phủ thành chủ......
Chính điện.
Đột nhiên, ngay khi Phương Biểu đang buồn bực tới cực điểm thì Sài lão tiên sinh đột nhiên chậm rãi đứng dậy: “Không đúng!"
“Cái gì không đúng co?"