"Đi chuẩn bị hình cụ, lát nữa cho bản thiếu gia bận bịu xong rồi sẽ cùng tiểu tử kia chơi đùa." Phương Khôn cười lạnh nói.
Thủ vệ gật gật đầu, tranh thủ thời gian dựa theo phân phó quay người đi làm việc.
Advertisement
Đuổi thủ vệ đi, tâm tình Phương Khôn thật tốt, một tay nâng ly một cái, nhìn người chung quanh mà nói: "Được rồi, sự tình đã giải quyết, chư vị, ta còn có chuyện quan trọng phải làm, không quấy rầy nữa, mọi người ăn ngon uống ngon."
Dứt lời, bưng chén rượu lên kính tứ phía, Phương Khôn ngửa đầu uống xong thì đỡ
bà tám kia lên, sau đó nhanh chóng dẫn mấy nữ hầu bận rộn lo chuyện của mình.
Nhìn công tử Phương Khôn thân cận mình như thế, bà tám vụ không người hoàn mỹ không chỉ không áy náy chút nào, ngược lại dương dương đắc ý nhìn sàng mấy bà tám bên cạnh nháy mắt ra hiệu, tuyên bố thắng lợi của mình.
"Nhìn thấy chưa? Phương thiếu gia không chỉ giúp lão nương, còn làm chỗ dựa cho ta, hừ, lão nương đã nói mà, nếu lão nương trẻ lại mười tuổi, khiến hắn mê chết ta cũng được. Hắn chỉ là vật trong bàn tay của ta thôi." Bà tám kia cười nói.
Mấy người phụ nữ bên cạnh người nhìn ta, ta nhìn người, trong ánh mắt đã có ý buồn nôn, lại có phần ao ước.
Những người ở sau lưng lặng lẽ chỉ vào mây bà tám, cũng có người âm thầm cảm thán thiếu gia nhà họ Phương anh minh thần võ, lẩm bẩm nếu là có nữ nhi có thể gả cho nam nhân như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên bên kia đã bị mấy thủ vệ một đường ép tiến vào trong thiên lao.
Thiên lao nằm ở tiền điện ngoài cùng bên trái, đi ngang qua một đại điện tên là Âm
Dương Tư, lại đi qua một con đường nhỏ uốn lượn trăm mét tĩnh mịch, trong này có đại lao, tê tê liền bị bọn hắn giam giữ vào đó.
Đi qua khỏi đại lao thì lại tiến vào một con đường hẹp quanh co thẳng đến cuối cùng, chính là lối vào thiên lao.
Mà nơi này cũng là nơi Hàn Tam Thiên bị giam giữ.
Lối vào trong thiên lao trên thực tế chỉ là một lô cốt nhô lên trên mặt đất, một tảng đá dày mấy chục mét là cửa chính, bên cạnh cửa chính là hai tượng thạch thú hung hãn nằm ở hai bên.
Hai người thủ vệ đều cầm một thanh chìa khoá ước chừng to cỡ nắm tay, bỏ vào bên trong miệng thạch thú hung hãn, lúc này cửa đá mới theo một tiếng to lớn ầm ầm. chậm rãi mở ra.
Gần như cũng ngay khi cửa lớn vừa mở ra, từ giữa không trung cũng lập tức truyền đến trận trận mùi thối khiến người phát ọe, một lần tình cờ tựa hồ còn có thể nghe tới bên trong có tiếng kêu thê thảm.
Nếu là người bình thường, sợ là vừa nhìn thấy những thứ này thì đã sợ đến chân
cẳng như nhũn ra, ngược lại trên mặt Hàn Tam Thiên không có chút rung động nào.
"Ngươi thật đúng là đủ ngông cuồng, nơi này từ trước đến nay là người sống tiến vào, người chết bước ra." Hai người thủ vệ bên cạnh Hàn Tam Thiên hừ lạnh nói: "Áp giải đi vào."
Hàn Tam Thiên cười cười không nói lời nào, nhấc một bước chân đi theo mấy tên thủ vệ vào trong thiên lao.
Sau khi mấy người tiến vào, cửa đá phía sau cũng chậm rãi đóng lại, tựa hồ bởi vì không có thông gió, toàn bộ mùi hôi thối trong
không gian trở nên càng thêm mãnh liệt, mấy tên thủ vệ liền dùng tay che miệng, mặt lộ vẻ buồn nôn.
Địa lao u ám lại vô cùng ẩm ướt, đi vào trong lờ mờ có thể nghe thấy từng tiếng xích sắt trong phòng giam, phát ra từ phía cuối hành lang.
Thủ vệ ngừng lại, tùy ý mở cửa một gian phòng, lạnh giọng quát một tiếng: "Đi vào."
Mặc dù Hàn Tam Thiên đi vào, nhưng ánh mắt vẫn luôn lẳng lặng nhìn về phía cuối hành lang.
Cho dù địa lao âm u, nhưng xuyên thấu qua ánh sáng nhàn nhạt, Hàn Tam Thiên vẫn có thể trông thấy ở trên vách tường cuối hành lang...