“Người trẻ tuổi, ngươi chắc là không hiểu rồi, nhìn khí thế này hiển nhiên là có một đại nhân vật đang tới.” Người phụ nữ bên cạnh khinh thường nói.
Một Xuyên Sơn Giáp bật cười, có thể là đại nhân vật nào cơ chứ? Bây giờ nhân vật lớn nhất của buổi yến tiệc đêm nay đang ngồi
Advertisement
một chỗ ăn đùi gà đây này, còn có ai có thể lớn hơn hẳn cơ chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt không cho là đúng của Xuyên Sơn Giáp, một người phụ nữ khác bên cạnh không khỏi cười lạnh nói: “Này
người trẻ tuổi, ngươi có biết người tới là ai không? Còn dám bày ra dáng vẻ khinh thường đó sao?"
Xuyên Sơn Giáp ngơ ngác hỏi một câu: “Ai vậy?"
Thực sự Xuyên Sơn Giáp không hề có ý khinh thường, hắn chỉ đơn thuần vì tò mò nên muốn hỏi một câu.
“Ha ha, nói ra sợ hù chết người mất." Người phụ nữ nói đến người này liền có vẻ có chút đắc ý.
“Vậy thì hãy vểnh cái tai người lên mà nghe cho rõ đây, người đang đến chính là Phương thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Phương, Phường Khôn” Người phụ nữ cười lạnh nói.
“Thiếu gia Phương gia ư?" Xuyên Sơn Giáp sửng sốt, rơi vào trạng thái vô cùng mông lung mơ hồ, không hề có dáng vẻ khiếp sợ như người phụ nữ kia tưởng tượng.
Hắn không biết!
Còn Hàn Tam Thiên lại khẽ cười, anh biết người này, hơn nữa còn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Mà lúc này, ở giữa đám đông đang không ngừng xao động, Phương Khôn mặc một bộ quần áo lộng lẫy, vô cùng tiêu sái đi thẳng một đường từ ngoài vào đại sảnh trong những tiếng hò reo hâm mộ.
“Công tử Phương gia quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên mà, loại khí thế này, vừa nhìn liền biết không phải người thường."
“Còn không phải sao. Ngươi không nhìn xem người ta tuổi còn trẻ mà đã được định sẵn trở thành người kế tục tương lai của gia tộc họ Phương rồi à? Trong đám công tử thiếu gia ở sa mạc này, ai có thể làm được như vậy chứ?"
“Phương thiếu gia không chỉ trẻ tuổi mà diện mạo còn vô cùng tuấn tú, thiên phú cùng tu vi cũng thuộc dạng siêu phàm, một thiếu niên tài giỏi như vậy không biết là hình mẫu của biết bao vị công tử, càng không biết là người trong mộng của biết bao cô nướng đây."
Một đám người không ngừng tán thưởng khiến cho Phương Khôn đi qua nghe được không khỏi mỉm cười đắc ý, trong lòng hắn giờ phút này lại càng tràn ngập tự tin và thỏa mãn cực độ.
Mà người bên trong đại sảnh lúc này nhìn thấy Phương Khôn đi tới, quả nhiên là có không ít tiểu thư khuê các bắt đầu mặt đỏ tại hồng, tình ý trong mắt không ngừng tràn ra, mấy bàn khách quý xung quanh cũng dùng khuôn mặt niềm nở tươi cười chào đón.
“Khôn Nhi!"
“Phương thiếu gia"
Phương Khôn cũng khẽ mỉm cười đi tới trước bàn chính, hơi cúi đầu hành lễ rồi tự nhiên nói: “Phương Khôn bái kiến các chư vị tiền bối."
“Phương Khôn bái kiến Sài gia gia" Phương Khôn lễ phép nói.
Sài Vinh ha ha cười lớn, vô cùng hài lòng: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Phương thiếu gia đúng thật là hậu sinh khả úy. Nào, ngồi xuống rồi nói."